Ru khuya/ Thu sơ ý – Thơ Đào Công Điện
Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014
Ví dầu, khàng khẽ trong đêm
Sợi đen sợi bạc còn thèm tiếng ru
Cánh buồm kỉ niệm phiêu du
Len trong kí ức gió đâu căng về
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Sợi đen sợi bạc còn thèm tiếng ru
Cánh buồm kỉ niệm phiêu du
Len trong kí ức gió đâu căng về
Tác giả Đào Công Điện
RU KHUYA
Ví dầu, khàng khẽ trong đêm
Sợi đen sợi bạc còn thèm tiếng ru
Cánh buồm kỉ niệm phiêu du
Len trong kí ức gió đâu căng về
Vịn ầu ơ trở lại quê
Móng chân mẹ bấm đất đê mưa lầy
Mồ hôi cha ngập vết cày
Bông rau muống dại tím ngày nghèo xơ
Dòng sông trôi dọc tuổi thơ
Trần truồng khét nắng dậy bờ nước thơi
Chuồn chuồn cắn rún biết bơi
Vẫn chưa bơi khỏi bờ môi ngậm chiều
Nắng trưa nâng nhẹ lá diều
Gối lên tay cỏ hồn reo mây trời
Chim gù lịm giấc vơi vơi
Bỏ trâu ăn lúa ruộng người đòn oan
Gốc cau bày bán đồ hàng
Nhỏ Út bên xóm có làn mi cong
Mày tao đứa “vợ” đứa “chồng”
Nắm tay miệng lỡ phập phồng kêu “em”
Bóng cha giờ ở cõi nghiêm
Ruộng xưa mưa lội vừa lên phố lầu
Tuổi già cùng mẹ lá trầu
Khói xe thành thị mái đầu trắng sương
Dòng sông chìm đáy nhớ thương
Giọng cười thơ dại bên đường vỡ đôi
Tiếng “em” khô nứt trên môi
Đêm nay ngồi dựa vách đời nghe ru.
Đào Công Điện
Ví dầu, khàng khẽ trong đêm
Sợi đen sợi bạc còn thèm tiếng ru
Cánh buồm kỉ niệm phiêu du
Len trong kí ức gió đâu căng về
Vịn ầu ơ trở lại quê
Móng chân mẹ bấm đất đê mưa lầy
Mồ hôi cha ngập vết cày
Bông rau muống dại tím ngày nghèo xơ
Dòng sông trôi dọc tuổi thơ
Trần truồng khét nắng dậy bờ nước thơi
Chuồn chuồn cắn rún biết bơi
Vẫn chưa bơi khỏi bờ môi ngậm chiều
Nắng trưa nâng nhẹ lá diều
Gối lên tay cỏ hồn reo mây trời
Chim gù lịm giấc vơi vơi
Bỏ trâu ăn lúa ruộng người đòn oan
Gốc cau bày bán đồ hàng
Nhỏ Út bên xóm có làn mi cong
Mày tao đứa “vợ” đứa “chồng”
Nắm tay miệng lỡ phập phồng kêu “em”
Bóng cha giờ ở cõi nghiêm
Ruộng xưa mưa lội vừa lên phố lầu
Tuổi già cùng mẹ lá trầu
Khói xe thành thị mái đầu trắng sương
Dòng sông chìm đáy nhớ thương
Giọng cười thơ dại bên đường vỡ đôi
Tiếng “em” khô nứt trên môi
Đêm nay ngồi dựa vách đời nghe ru.
Đào Công Điện
THU SƠ Ý
Người sơ ý đem nắng về phơi phóng
Tóc ngắn thôi đủ mây quét ngang chiều
Thu lẳng lặng trên lớp son chín mọng
Tôi, là mùa, chưa rụng đã nghiêng nghiêu
Người có biết mỗi tiếng kêu thất lạc
Trải tương tư trên sải cánh yên lành
Tôi nằm đợi con dã tràng se cát
Gặp vô tình mỏng áo rất vàng chanh
Người nghiêm trang như hai bàn tay chắp
Bâng quơ thôi – lời lẽ đủ là thơ
Tôi, bất quá, tầm thường ngang cục đất
Cầu nguyện hoài chưa thấu những vu vơ
***
Và, kiêu hãnh, người xây tòa ngục thất
Kẻ tội đồ duy nhất – nỗi buồn tôi
Đào Công Điện
Đào Công Điện
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP. Sài Gòn ngày 25.8.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Người sơ ý đem nắng về phơi phóng
Tóc ngắn thôi đủ mây quét ngang chiều
Thu lẳng lặng trên lớp son chín mọng
Tôi, là mùa, chưa rụng đã nghiêng nghiêu
Người có biết mỗi tiếng kêu thất lạc
Trải tương tư trên sải cánh yên lành
Tôi nằm đợi con dã tràng se cát
Gặp vô tình mỏng áo rất vàng chanh
Người nghiêm trang như hai bàn tay chắp
Bâng quơ thôi – lời lẽ đủ là thơ
Tôi, bất quá, tầm thường ngang cục đất
Cầu nguyện hoài chưa thấu những vu vơ
***
Và, kiêu hãnh, người xây tòa ngục thất
Kẻ tội đồ duy nhất – nỗi buồn tôi
Đào Công Điện
Đào Công Điện
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ TP. Sài Gòn ngày 25.8.2014
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét