Home
» Lý luận phê bình
» Đôi dòng cảm nhận về tập thơ "Đừng theo trăng em nhé" của Phạm Đức Mạnh – Bài viết Diệp Vy
Đôi dòng cảm nhận về tập thơ "Đừng theo trăng em nhé" của Phạm Đức Mạnh – Bài viết Diệp Vy
Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014
Thứ
bảy - 24/08/2013 18:51
“Đừng
theo trăng em nhé” của nhà thơ Phạm Đức Mạnh là một vầng trăng thơ huyền ảo,
lãng mạng, và là những khúc hát ru giữa đời thường Với 100 bài thơ là 100 cung
bậc tình cảm gieo vào lòng người đọc những lạ lẫm, thi vị và chiêm nghiệm về
tình yêu, cuộc đời, thiên nhiên… như một bức tranh trừu tượng ẩn chứa bao điều
kỳ diệu cuốn hút người xem đến tận cùng thẳm sâu giá trị của nó. Tôi chưa một
lần diện kiến nhà thơ Phạm-Đức-Mạnh, mà chỉ gặp anh trên VanĐanViet.Net, Tống
Phước Hiệp VL … và may mắn là được gặp anh trong tập thơ “Đừng theo trăng em
nhé” anh gửi tặng cho tôi mới đây ...
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Diệp Vy
Địa
chỉ: 22 Bạch Đằng, Liên Nghĩa, Đức Trọng, Lâm Đồng
Hội
viên Hội VHNT lâm Đồng, Hội viên hội VHNT các DTTSVN
Tác
phẩm đã in: Lời Ru {2002} Nhặt lại Thời Gian {2008} Mùa Rêu {2010}
ĐT:
0978291117
Email: minhkhiem.l@gmail.com
_____
ĐÔI DÒNG CẢM NHẬN VỀ
TẬP THƠ
“ĐỪNG THEO TRĂNG EM NHÉ” CỦA NHÀ THƠ PHẠM ĐỨC MẠNH
“ĐỪNG THEO TRĂNG EM NHÉ” CỦA NHÀ THƠ PHẠM ĐỨC MẠNH
“Đừng theo trăng em nhé”
của nhà thơ Phạm Đức Mạnh là
một vầng trăng thơ huyền ảo, lãng mạng, và là những khúc hát ru giữa đời thường
Với 100 bài thơ là 100
cung bậc tình cảm gieo vào lòng người đọc những lạ lẫm, thi vị và chiêm nghiệm
về tình yêu, cuộc đời, thiên nhiên… như một bức tranh trừu tượng ẩn chứa bao
điều kỳ diệu cuốn hút người xem đến tận cùng thẳm sâu giá trị của nó.
Tôi chưa một lần diện kiến
nhà thơ Phạm Đức Mạnh, mà
chỉ gặp anh trên VanDanViet, Tống Phước Hiệp VL … và may
mắn là được gặp anh trong tập thơ “Đừng theo trăng em nhé” anh gửi tặng cho tôi
mới đây.
Sau những ngày nhấn nhá
từng câu, từng chữ trong tập thơ của anh. Tôi rất ngạc nhiên và bất
ngờ khi biết anh là một nhà báo thiên về kinh tế, tài chính suốt ngày làm
quen với những con số khô rốc… nhưng qua hồn cốt thơ anh tôi nghiệm ra anh là
một người rất giàu tình cảm, có phần yếu mềm như phái nữ, Vì là nam thì ít
khi nào yêu trăng và để ý đến trăng như anh, trong tập thơ của anh không ít lần
anh nhắc đến trăng, không những vậy mà anh còn ghen với trăng nữa:
“Đừng theo trăng em nhé
Khi một mình đơn côi
Trăng càng buồn càng tỏ
Rót men tình lả lơi”
(đừng theo trăng em nhé)
Với nhà thơ Phạm Đức Mạnh tình
yêu không chỉ đơn thuần là tình yêu nam nữ mà tình yêu lan toả, ngập tràn khắp
vũ trụ bao la, mênh mông:
“Vắng trăng trời vẫn có sao
Trần gian sáng tối còn bao thăng trầm
Còn bao nhiêu dải sóng ngầm
Vì sao gió cạo tím bầm thời gian”
(Gió ơi)
Thế đấy, cứ tưởng như chỉ
là sự than thở khi cảnh sắc thay đổi ,nhưng không phải vậy, đấy chình là nỗi
trăn trở, chiêm nghiệm về đời người của anh, chẳng hạn như bài Cô Đơn:
“Thời gian trôi hờ hững
Những sắc màu lạnh lung
Lỡ chìm-nổi –giữa biển đời –dâu bể
Đâu cũng thế -dù đi đâu cũng thế
Nỗi cô đơn ai tránh được bao giờ...?”
Đây không là sự giãi bày
của riêng anh mà là sự thẩm thấu sâu sắc, trải nghiệm về cuộc đời của mỗi con
người. Trái tim thơ anh rất đa cảm, cháy bỏng, liều lĩnh …
“Ước gì thời gian trôi
Phía bên anh chậm lại
Để tàu anh thoải mái
Cập bến bờ em thương”
(Dám yêu)
Với anh tình yêu còn là tất
cả, rất huyền nhiệm, thiêng liêng, ấm nồng:
“mỗi ngày mặt trời đi qua trái đất một
lần
Bởi đơn độc nên lúc nào cũng nóng
Em ở trong anh là mặt trời hy vọng
Sưởi ấm tim yêu khi buốt giá xa nhà”
(Mặt trời
tình yêu)
Đọc tập thơ của Phạm
Đức Mạnh, tôi ngỡ như anh là một Tôn Ngộ Không của văn chương vậy, thơ anh đa
dạng, phong phú như có phép mầu biến hoá, mới yếu mềm, ướt át đấy lại trở nên
mạnh mẽ, hào phóng:
“Bữa nào anh xẻ bầu trời
Tặng riêng em mảnh treo nơi đầu giường
Mảnh đầy chín nhớ mười thương …”
Và rồi lại dí dỏm, hồn
nhiên:
“rũ buồn –chọc ghẹo mưa chơi
Nào ngờ mưa giận xúi trời nổi giông”
“một lần khờ khạo cho
vay
Suốt đời cặm cụi tháng ngày trả em
…
Dụ ta cả vốn lẫn lời
Em ngồi đếm lãi nụ cười trăm năm”
Xuyên suốt tập thơ “Đừng
Theo Trăng Em Nhé” tôi cảm nhận nhà thơ Phạm Đức Mạnh ẩn
chứa một tâm hồn giàu lòng vị tha, dào dạt cháy bỏng yêu thương, tinh tế, dí
dỏm. Có những ý tưởng độc đáo, lạ lẫm, bức phá ngộ nghĩnh.
Và cuối cùng vẫn là một
trái tim đa cảm, đắm đuối, đam mê với hồn thơ lai láng, trữ tình:
“Lang thang đi mãi về đâu?
Về nơi ta ở xếp màu thời gian
Chẻ từng sợi tóc hoa râm
Cấy vào dĩ vãng nốt trầm tương tư”
Khép tập thơ lại, tôi hy
vọng rằng bạn đọc dù khó tính đến đâu cũng nở một trên môi một nụ cười.
(Hội VHNT Lâm Đồng)
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày
24.8.2014
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gửi từ Lâm Đồng ngày 24/08/2013
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét