Home
» Lý luận phê bình
» Đôi dòng cảm nghĩ về bài thơ “Thơ lúc không giờ” của Trần Mai Hường – Lời bình Hà Văn Sĩ
Đôi dòng cảm nghĩ về bài thơ “Thơ lúc không giờ” của Trần Mai Hường – Lời bình Hà Văn Sĩ
Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014
Thứ
ba - 13/11/2012 22:18
Ngôn từ
trong bài thơ giàu ý niệm. Từ thường nói nhưng thành lạ vì ít xuất hiện trong
ngôn từ thơ ca. Sự kết hợp từ trong bài thơ ở đây thật tự nhiên, thật như đếm, mở
ra nhiều chiều suy tưởng. Và thật bất ngờ bởi vì nếu liên kết nó lại với nhau
trong một hệ thống thì nói ra được biết bao nhiêu là điều. Tôi nghĩ chỉ cần
điểm nhẹ ý thơ của bài thơ này mà thôi, không cần bình nhiều. Đọc bài thơ lên,
ngôn từ trong bài thơ của chị Trần Mai Hường cứ như tự bộc bạch, tự giãi bày,
không giấu giếm. ...
Thông tin cá
nhân: (VanDanViet)
Tác
giả Hà Văn Sĩ
Sinh
năm: 1963
Quê
quán: Hương Trà, Huế
Hiệu
trưởng trường THPT Lộc Hiệp, Bình Phước
ĐT:
0918350673
Email: sihavan@yahoo.com.vn
_____
ĐÔI DÒNG CẢM NGHĨ VỀ
BÀI THƠ “THƠ LÚC KHÔNG GIỜ”
CỦA
TRẦN MAI HƯỜNG
***
THƠ LÚC KHÔNG GIỜ
(Trần Mai Hường)
Những ý nghĩ đục
Thánh thót sâu đêm
Bế em xoay vòng quanh lối cỏ
Hình như phút ấy sương mềm
Hình như vẫn là anh
Người đàn ông chỉn chu như lúa
Người đàn ông nồng nàn hơn lửa...
Đừng hỏi tại sao thu đánh dấu mình miên man sen cúc
"Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng
Sao bóng hoa trên tường lại đen"*
Đêm mặn nồng đến nhường kia
Em giấu nỗi em vào dốc đêm bão lốc
Mặc vùng vằng sai đúng
Cố thoát khỏi cung mê dại
Bằng ngụy biện trái mùa rồi tự thả mình trôi
Những ý nghĩ đục vẫn điềm nhiên cười
Bế em xoay vòng quanh lối cỏ...
Trần Mai Hường
(Đăng trên vanthoviet.com)
Những ý nghĩ đục
Thánh thót sâu đêm
Bế em xoay vòng quanh lối cỏ
Hình như phút ấy sương mềm
Hình như vẫn là anh
Người đàn ông chỉn chu như lúa
Người đàn ông nồng nàn hơn lửa...
Đừng hỏi tại sao thu đánh dấu mình miên man sen cúc
"Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng
Sao bóng hoa trên tường lại đen"*
Đêm mặn nồng đến nhường kia
Em giấu nỗi em vào dốc đêm bão lốc
Mặc vùng vằng sai đúng
Cố thoát khỏi cung mê dại
Bằng ngụy biện trái mùa rồi tự thả mình trôi
Những ý nghĩ đục vẫn điềm nhiên cười
Bế em xoay vòng quanh lối cỏ...
Trần Mai Hường
(Đăng trên vanthoviet.com)
Đôi
dòng cảm nghĩ của Hà Văn Sĩ:
Ngôn từ trong bài thơ giàu
ý niệm. Từ thường nói nhưng thành lạ vì ít xuất hiện trong ngôn từ thơ ca. Sự
kết hợp từ trong bài thơ ở đây thật tự nhiên, thật như đếm, mở ra nhiều chiều
suy tưởng. Và thật bất ngờ bởi vì nếu liên kết nó lại với nhau trong một hệ
thống thì nói ra được biết bao nhiêu là điều.
Tôi nghĩ chỉ cần điểm nhẹ
ý thơ của bài thơ này mà thôi, không cần bình nhiều. Đọc bài thơ lên, ngôn từ
trong bài thơ của chị Trần Mai Hường cứ như tự bộc bạch, tự giãi bày, không
giấu giếm. Thơ viết lúc không giờ. Lúc ấy đa phần mọi người đang yên giấc.
Những lúc ấy ta thường đối diện với ta. Mơ chốn thiên đường hay vào miền trần
tục? Không phải. Hay lúc này là lúc phô bày những trạng thái tâm tư lắng đọng?
Có thể.
“Những ý nghĩ đục
Thánh
thót sâu đêm
Bế
em xoay vòng quanh lối cỏ
Hình
như phút ấy sương mềm”
Cái lạ của bài thơ khởi
nguồn từ hai chữ “ý nghĩ”. Từ “ý nghĩ” mở ra ý thơ khá là độc đáo. Từ “những”
đứng trước nó và từ “đục” đứng sau nó nói với người đọc về cả “lượng” và cả
“chất” của ý nghĩ mà nó đang nói đến. Những ý nghĩ đục là những ý nghĩ gì lúc
không giờ, câu thơ rõ nghĩa mồn một nhưng ý tưởng thì vô vàn.
Hai câu “Bế em xoay vòng
quanh lối cỏ/ Hình như phút ấy sương mềm”, có ý tả và có cả ý luận. Chủ từ
ẩn hay sẽ nói ở những câu sau? Từ “ấy” xác định rõ thời gian. “Sương mềm” là tả
nhưng hàm ý gợi.
“Hình như vẫn là anh
Người
đàn ông chỉn chu như lúa
Người
đàn ông nồng nàn hơn lửa...”
Lại là những câu thơ gợi ý
niệm tạo ra trùng trùng những liên tưởng lúc không giờ.
Những câu thơ sau có những
cách liên kết từ khá lạ:
“Đừng hỏi tại sao thu đánh dấu mình miên
man sen cúc
Bông
huệ trắng và bức tường cũng trắng
Sao
bóng hoa trên tường lại đen".
Những câu thơ giàu giá trị
nhân bản và rất nữ tính, rất dễ đưa người đọc liên tưởng đến thơ của nữ sĩ Hồ
Xuân Hương:
“Đêm mặn nồng đến nhường kia
Em
giấu nỗi em vào dốc đêm bão lốc
Mặc
vùng vằng sai đúng
Cố thoát
khỏi cung mê dại
Bằng
ngụy biện trái mùa rồi tự thả mình trôi”
Những câu thơ như trên đưa
người đọc vào những trạng thái bời bời những tâm tư thầm kín, bộc bạch xen
những câu hỏi, những lời đề nghị, yêu cầu, đôi khi phủ định cả những phán xét hay
luận giải, tự vấn, tự than.
Kết thúc bài thơ thật tự
nhiên, ngộ nghĩnh:
“Những ý nghĩ đục vẫn điềm nhiên cười
Bế
em xoay vòng quanh lối cỏ...”
Tôi đọc bài “Thơ lúc không
giờ” khi trời mờ sáng.
Rạng sáng ngày 13/11/2012
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại lần 2
ngày 19/08/2014
.
Cập nhật lại lần 1 ngày 13/11/2012
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả từ Bình Phước
ngày 13/11/2012 Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét