Trang thơ nhiều tác giả (3)- Gửi từ Trúc Thanh Tâm
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
Các Tác giả được nhà thơ Trúc Thanh Tâm giới thiệu:
1- Đỗ Vũ Đông Nhi (Châu Đốc)
2- Trạng Nguyên 08 (Long An)
3- Nguyễn Khái Hưng. (Long Xuyên)
4- Hoàng Anh 79 (Long Xuyên)
5- Nguyễn Thắng (Châu Phú)
6- Cao Phú Cường (Cần Đăng)
NhiềuTác Giả
Gửi từ Trúc Thanh Tâm
EM VỀ
Em về
Cất áo thu xưa, xếp vào dĩ vãng
Bỏ lại một thời gió hương lãng đãng
Ngày ấy tinh khôi em áo trắng đến trường.
Em về
Giấu kỷ niệm xưa màu mực tím
Màu phượng hồng ướp cánh bướm ước mơ
Hoài bão ngày xưa giờ chỉ là một thuở
Một thuở hương, lấp lánh màu hồng.
Em về
Xa xôi thời ngây ngô, vụng dại
Đan áo vô tâm mặc giữa đời thường
Rưng rưng một trời tiếc nuối
Mong có bàn tay níu giữ một trời hương.
Đỗ Vũ Đông Nhi.
(Châu Đốc)
LỤC BÌNH
Lục bình tím cả dòng sông
Lênh đênh con nước thả lòng êm trôi
Về đâu bến lở bến bồi
Lục bình xao xuyến bồi hồi tâm can
Vẫn màu tím biếc mơ hoang
Mộng tình, tình dở ,vỡ tan, tím buồn
Lục bình, một kiếp trôi suông
Hương yêu hờ hững, tím hồn thiên thu.
Trạng Nguyên 08.
(Long An)
BIẾT EM SAO LẠI LÀ TÔI
Biết em sao lại là tôi
Ngày em lấy chồng sóng nổi lênh đênh
Cầu tre mấy nhịp bấp bênh
Không đi hết những êm đềm ngày xưa
Biết em sao lại là tôi
Giữa muôn đợt sóng chẳng trôi vào bờ
Lục bình chìm nổi bơ vơ
Tím hoàng hôn, tím đợi chờ… sóng xa
Biết em sao lại là tôi
Ngày không đủ nhớ đêm bồi hồi mong
Lấy chồng thì phải sang sông
Con sáo sổ lồng câu hát thoi đưa
Biết em rồi chỉ em thôi
Tôi mang lóng ngóng ra ngồi bến quê
Không yêu cũng đã trót thề
Thuở ngô nghê ấy… em về tôi mong.
Nguyễn Khái Hưng.
(Long Xuyên)
AN GIANG QUÊ ANH
Kìa đồng lúa chín trải vàng tươi,
Rộn rã miền quê ắp tiếng cười.
Khói bếp nhà ai thơm rạ mới,
An Giang muôn thuở, đất yêu người.
Em biết không em, tự mấy đời,
Sông Tiền, sông Hậu nhánh chia đôi.
Đò về Mỹ Thuận vườn cam ngọt,
Chuyến rẽ Cà Mau tận cuối trời.
Ô môi tím rụng rơi đầy sông,
Có phải tình yêu đã chín hồng.
Cau trỗ ngoài sân đà mấy lượt,
Mẹ chăm trầu thắm đợi chờ trông.
Về với quê anh mùa nước nổi,
Ăn bông điên điển cá linh đồng.
Đêm ngắm trăng vàng nghe vọng cổ,
Ngọt ngào điệu hát “Lý cây bông”.
Anh dắt em về thăm Bảy Núi,
An Giang xanh ngút tận chân trời.
Thuyền hoa chờ rước cô dâu mới,
Xuân thắm tình ta đẹp lứa đôi.
Hoàng Anh 79.
(Long Xuyên)
PHỐ QUÊ
Bây giờ phố đã ở quê
mình sao đau đáu… bộn bề… xót xa
cho tôi, lạc mất quê nhà
mà con kinh đã mặn mà con sông
bây giờ phố đã về đồng
nhìn bao xe máy long nhong ngang trời
thương đàn trâu lạc giữa đời
biết mình thất nghiệp, hết thời… ngóng trông
bây giờ phố đã về sông
chở du thuyền lớn làm lòng nặng thêm
một nhớ thương một nỗi niềm
cho người ở bến lại thèm nhìn sông
bây giờ phố có về không
lẽ người già trẻ ngồi trông quê rồi
tiếc thương cho kiếp “lở - bồi”
khóc than rơi chút bồi hồi phố - quê
Nguyễn Thắng.
(Châu Phú)
MẸ ƠI
Đậu vào một khúc dân ca
Bỗng nghe hạt đất nở hoa quanh mình
“À ơi...” sông nước lung linh
Nghiêng lòng con hứng, tràn tình quê hương
Trăng phù sa ấp ôm đường
Ngàn câu thơ lội còn vương ân tình
Con đi về phía thanh bình
Nỗi đau đời rụng, giật mình. Mẹ ơi!
Lục tung kí ức. Chơi vơi
Lời ru ngào ngạt, bóng Người nay đâu
Cuống cuồng trên đỉnh sang giàu
Mà không tắm được một gàu biển Đông
Ngàn câu thơ nở, hư không
Rưng rưng nhớ mẹ cháy lòng, mẹ ơi…!
Cao Phú Cường.
(Cần Đăng)
Trúc Thanh Tâm gửi đăng.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 26.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Gửi từ Trúc Thanh Tâm
EM VỀ
Em về
Cất áo thu xưa, xếp vào dĩ vãng
Bỏ lại một thời gió hương lãng đãng
Ngày ấy tinh khôi em áo trắng đến trường.
Em về
Giấu kỷ niệm xưa màu mực tím
Màu phượng hồng ướp cánh bướm ước mơ
Hoài bão ngày xưa giờ chỉ là một thuở
Một thuở hương, lấp lánh màu hồng.
Em về
Xa xôi thời ngây ngô, vụng dại
Đan áo vô tâm mặc giữa đời thường
Rưng rưng một trời tiếc nuối
Mong có bàn tay níu giữ một trời hương.
Đỗ Vũ Đông Nhi.
(Châu Đốc)
LỤC BÌNH
Lục bình tím cả dòng sông
Lênh đênh con nước thả lòng êm trôi
Về đâu bến lở bến bồi
Lục bình xao xuyến bồi hồi tâm can
Vẫn màu tím biếc mơ hoang
Mộng tình, tình dở ,vỡ tan, tím buồn
Lục bình, một kiếp trôi suông
Hương yêu hờ hững, tím hồn thiên thu.
Trạng Nguyên 08.
(Long An)
BIẾT EM SAO LẠI LÀ TÔI
Biết em sao lại là tôi
Ngày em lấy chồng sóng nổi lênh đênh
Cầu tre mấy nhịp bấp bênh
Không đi hết những êm đềm ngày xưa
Biết em sao lại là tôi
Giữa muôn đợt sóng chẳng trôi vào bờ
Lục bình chìm nổi bơ vơ
Tím hoàng hôn, tím đợi chờ… sóng xa
Biết em sao lại là tôi
Ngày không đủ nhớ đêm bồi hồi mong
Lấy chồng thì phải sang sông
Con sáo sổ lồng câu hát thoi đưa
Biết em rồi chỉ em thôi
Tôi mang lóng ngóng ra ngồi bến quê
Không yêu cũng đã trót thề
Thuở ngô nghê ấy… em về tôi mong.
Nguyễn Khái Hưng.
(Long Xuyên)
AN GIANG QUÊ ANH
Kìa đồng lúa chín trải vàng tươi,
Rộn rã miền quê ắp tiếng cười.
Khói bếp nhà ai thơm rạ mới,
An Giang muôn thuở, đất yêu người.
Em biết không em, tự mấy đời,
Sông Tiền, sông Hậu nhánh chia đôi.
Đò về Mỹ Thuận vườn cam ngọt,
Chuyến rẽ Cà Mau tận cuối trời.
Ô môi tím rụng rơi đầy sông,
Có phải tình yêu đã chín hồng.
Cau trỗ ngoài sân đà mấy lượt,
Mẹ chăm trầu thắm đợi chờ trông.
Về với quê anh mùa nước nổi,
Ăn bông điên điển cá linh đồng.
Đêm ngắm trăng vàng nghe vọng cổ,
Ngọt ngào điệu hát “Lý cây bông”.
Anh dắt em về thăm Bảy Núi,
An Giang xanh ngút tận chân trời.
Thuyền hoa chờ rước cô dâu mới,
Xuân thắm tình ta đẹp lứa đôi.
Hoàng Anh 79.
(Long Xuyên)
PHỐ QUÊ
Bây giờ phố đã ở quê
mình sao đau đáu… bộn bề… xót xa
cho tôi, lạc mất quê nhà
mà con kinh đã mặn mà con sông
bây giờ phố đã về đồng
nhìn bao xe máy long nhong ngang trời
thương đàn trâu lạc giữa đời
biết mình thất nghiệp, hết thời… ngóng trông
bây giờ phố đã về sông
chở du thuyền lớn làm lòng nặng thêm
một nhớ thương một nỗi niềm
cho người ở bến lại thèm nhìn sông
bây giờ phố có về không
lẽ người già trẻ ngồi trông quê rồi
tiếc thương cho kiếp “lở - bồi”
khóc than rơi chút bồi hồi phố - quê
Nguyễn Thắng.
(Châu Phú)
MẸ ƠI
Đậu vào một khúc dân ca
Bỗng nghe hạt đất nở hoa quanh mình
“À ơi...” sông nước lung linh
Nghiêng lòng con hứng, tràn tình quê hương
Trăng phù sa ấp ôm đường
Ngàn câu thơ lội còn vương ân tình
Con đi về phía thanh bình
Nỗi đau đời rụng, giật mình. Mẹ ơi!
Lục tung kí ức. Chơi vơi
Lời ru ngào ngạt, bóng Người nay đâu
Cuống cuồng trên đỉnh sang giàu
Mà không tắm được một gàu biển Đông
Ngàn câu thơ nở, hư không
Rưng rưng nhớ mẹ cháy lòng, mẹ ơi…!
Cao Phú Cường.
(Cần Đăng)
Trúc Thanh Tâm gửi đăng.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 26.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét