Trang Lời bình của Dung Thị Vân (TP.HCM)
Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014
“Anh
chỉ còn một bông hoa màu trắng”. Một câu thơ lặp đi rồi lặp lại trong đầu tôi:
"Anh chỉ còn một bông hoa màu trắng”, câu thơ như một lời nói thật mộc mạc
và vô cùng giản đơn. Thế nhưng, khi đọc xong thì lòng lại không đơn giản một
chút nào. Cái cảm nhận đầu tiên của tôi là nỗi buồn và rồi lòng cứ buồn theo
câu thơ của nhà thơ văn Công Hùng. Sự dồn nén xúc động phải viết vội đôi dòng
cảm nghĩ. Tại sao không là hai là ba hay một bó hoa màu trắng mà là chỉ có một.
Chỉ còn. Chỉ còn ở đây sao nghe đau đớn thế nào. Thế có nghĩa là duy nhất. Câu
thơ thật đắt và thật hay. Đâu cần phải tìm những mỹ từ nào ở đâu trong thế giới
thơ ca tỷ tỷ lần từ mới.
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet) Tác giả Dung Thị Vân
Bút danh Lan Chi, Dung Vân
(HV Hội Nhà văn TP.Hồ Chí Minh)
ĐT: 0903 37 22 19
Email: dungthivan11012012@gmail.com
_____
DUNG THỊ VÂN BÌNH THƠ VĂN CÔNG HÙNG.
ANH CHỈ CÒN MỘT BÔNG HOA MÀU TRẮNG
(Thơ Văn Công Hùng)
anh chỉ còn một bông
hoa màu trắng
tặng em khúc ru đầu
ngày
những giọt sương câm
lặng
thôi nào buồn nhau
anh chỉ còn một vòng
tay đầy nắng
cố ôm ngọn cỏ xanh
mà hoàng hôn nhàu thế
mình em mình em
cỏ như là đang khóc
bước chân nào băng
ngang sa mạc
lội sông nát nửa cánh
đồng
ngẩn ngơ tìm điều
không có
về bùn non ngập giấc
mơ
chếch một ánh trăng
lẻ loi
đêm mờ đến như tuyệt
vọng
đông thế mà sao cô
độc
vừa vút ngang trời
một tia sao băng
anh có một bông hoa
màu trắng
thắp lên ngọn lửa chờ
em...
Văn Công Hùng
Văn Công Hùng
Lời bình Dung Thị Vân
Anh chỉ còn một bông hoa
màu trắng. Một câu thơ lặp đi rồi lặp lại trong đầu tôi: "Anh chỉ còn một
bông hoa màu trắng”, câu thơ như một lời nói thật mộc mạc và vô cùng giản đơn.
Thế nhưng, khi đọc xong thì lòng lại không đơn giản một chút nào. Cái cảm nhận
đầu tiên của tôi là nỗi buồn và rồi lòng cứ buồn theo câu thơ của nhà thơ văn
Công Hùng. Sự dồn nén xúc động phải viết vội đôi dòng cảm nghĩ. Tại sao không
là hai là ba hay một bó hoa màu trắng mà là chỉ có một. Chỉ còn. Chỉ còn ở đây
sao nghe đau đớn thế nào. Thế có nghĩa là duy nhất. Câu thơ thật đắt và thật
hay. Đâu cần phải tìm những mỹ từ nào ở đâu trong thế giới thơ ca tỷ tỷ lần từ
mới.
Câu thơ khi đọc xong khiến
ta liên tưởng đến chuyện tình buồn. "Anh chỉ còn một bông hoa màu
trắng”. Thật Tha thiết và bi ai. Tưởng như người yêu không còn nữa. Và một bông
hoa màu trắng như để tang cho một cuộc tình. Nhưng ngẫm lại không phải thế.. Mà
đó là nỗi lòng của anh muốn bày tỏ cùng em, có nghĩa "em là tất cả” cho
nên anh "chỉ còn một”… Đó là lòng chung thủy, là tiếng nói của con tim mà
anh muốn minh chứng cho em bằng câu thơ tình trong sáng, trong sâu thẳm của nỗi
lòng.
Anh chỉ còn một bông hoa màu trắng
Nhà thơ Văn Công Hùng thật
nồng nàn trong con chữ. Một lối tỏ tình "rất khéo” mà tôi nghĩ có lẽ người
yêu anh không thể nào giận hờn hay trách móc. Chỉ còn và một, thế có nghĩa là
trong trái tim anh chỉ có em. Và em là người duy nhất. Đó là tình yêu anh dành
cho em thật thanh cao, thật minh bạch. Mối tình như anh đã tả trong câu thơ này
đó là nỗi lòng trong sáng của anh. Xin em đừng nghi ngờ. Và cũng có nghĩa là
tình yêu giữa anh và em vô cùng thánh thiện. Tất cả những trắng trong mà anh
muốn dành cho em trinh nguyên như một bông hoa màu trắng.
Vậy mà câu thơ đọc nên nó
cứ day dứt lòng người.
Vâng, bởi nó nói nên được
sự chung thủy. Mà đối với xã hội ngày nay liệu có được bao nhiêu phần trăm sự
thủy chung trên thế gian này??
Một ngày mới bắt đầu, đó
là "khúc ru đầu ngày” mà nhà thơ muốn gởi gấm cho người mình yêu. Anh
ru em trong nắng sớm để những giọt sương rồi cũng phải cúi đầu thinh
lặng, rồi cũng phải cúi đầu bâng khuâng. Một hình tượng tình yêu thật đẹp
trên thế gian này. Vậy thì, người yêu ơi em có gì buồn lòng anh nữa chứ.
Những giọt sương câm lặng
Thôi nào buồn nhau
Văn Công Hùng đã diễn tả
bằng con chữ, nhưng từng câu thơ của anh cứ thấm đẫm vào lòng người thật
vô cùng xúc động. Anh chỉ muốn dành cho em tất cả tình yêu anh. Vòng tay anh
chỉ có thể tràn đầy trong em và chỉ có em trong trọn vẹn. Trong vũ trụ bao la
này, có thể nào anh giữ em trọn một vòng tay. Một ngọn cỏ mà anh cũng tưởng như
đó là hình bóng nào trong mơ có thật để nghe những điều anh nói. Cỏ cây nào
biết khóc , vậy mà anh cũng thấy cỏ khóc theo anh. Khóc trong mơ với anh
như sợ tan biến bóng người tình. Nhưng rồi bóng chiều cũng đổ, làm sao
anh níu hoàng hôn lại khi bóng người tình vẫn còn trong nỗi khát khao.
anh chỉ còn một vòng tay đầy nắng
cố ôm ngọn cỏ xanh
mà hoàng hôn nhàu thế
mình em mình em
cỏ như là đang khóc
Nhà thơ vẫn chìm ngập
trong biển tình mà em ở đâu cho đợi chờ khép kín? Tất cả sao mà mông lung đến
thế. Những đổi thay trong vũ trụ cũng tan chảy theo từng con chữ, từng câu thơ
của Văn Công Hùng. Tôi vẫn tìm em. Tìm đến ngẩn ngơ, có và không, không và có.
Câu thơ ngắt quãng ngập ngừng của những hình tượng trong trời đất:
"sa mạc, sông, cánh đồng, bùn non”, mà nhà thơ Văn Công Hùng như muốn gào
muốn thét lên và tự hỏi rằng em ở đâu, em ở đâu trong không gian mênh mông vô
tận này.
Một ánh trăng đêm hiu hắt
lẻ loi và cô độc. Khi bóng người tình vẫn lẩn khuất nơi đâu. Màn đêm là một màu
tuyệt vọng cuối ngày. Một vì sao băng vừa vút ngang trời liệu nhà thơ có kịp
lời khấn nguyện. Sao băng là một điều linh hiển khi mình nhìn thấy (theo các cụ
ngày xưa thấy ngôi sao băng là phải vội vàng khấn nguyện ngay điều mình đang
ước là sẽ được toại nguyện). Nhà thơ đã cháy bỏng nỗi nhớ nhung trong câu thơ
như vậy. Và nhân vật em hẳn là người vô cùng hạnh phúc.
Hai câu thơ kết rất hay.
Vẫn là một câu thơ nói lên lòng chung thủy mà anh đã dành cho em. Như ngọn lửa
hồng trong đêm rực sáng. Thật ấm áp và cháy bỏng của tình yêu anh dành cho
em…trong đam mê bất tận.
anh
có một bông hoa màu trắng
thắp lên ngọn lửa chờ em...
14.7.2012
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 15.7.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bình thơ: “Trả em mười ngón tay xưa”
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 15.7.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bình thơ: “Trả em mười ngón tay xưa”
MƯỜI NGÓN TAY XƯA
(Thơ Đào Thái Sơn)
Ta điên giữa phố thị buồn
(Thơ Đào Thái Sơn)
Ta điên giữa phố thị buồn
em tan nhịp guốc rụng sương đầu mùa
trả em mười ngón tay xưa
rót hộ ta, chút thượng thừa đắng cay
cho ta thêm một phút giây
tương tư em - như mới ngày hôm qua
đi là chân bước dần xa
tận cùng kiệt. Và biết là đi đâu
hai tay nâng giọt kinh cầu
thả vào sóng nước giang đầu mắt em.
Đào Thái Sơn
Trả em mười ngón tay xưa
Lời bình Dung Thị Vân
trả em mười ngón tay xưa
rót hộ ta, chút thượng thừa đắng cay
cho ta thêm một phút giây
tương tư em - như mới ngày hôm qua
đi là chân bước dần xa
tận cùng kiệt. Và biết là đi đâu
hai tay nâng giọt kinh cầu
thả vào sóng nước giang đầu mắt em.
Đào Thái Sơn
Trả em mười ngón tay xưa
Lời bình Dung Thị Vân
***
Nhà thơ Đào Thái Sơn là
một nhà thơ lục bát hay. Vâng tôi gọi như vậy đối với riêng tôi. Bởi những bài
thơ lục bát nào của người khi đọc cũng làm lòng tôi trắc ẩn. Tôi không hiểu sao
dù lúc tâm trạng mình vui hay buồn thì thơ Đào Thái Sơn khi đọc cứ làm cho lòng
tôi xao xuyến. Và tôi thấy tình yêu trong thơ Sơn, nỗi buồn trong thơ Sơn. Cứ
như những vệt loang u buồn và tan chảy vào tim tôi.
Tôi nghe nỗi buồn Sơn như
bản nhạc tình của Anh Bằng và Mạc Phong Linh: "Phố vui có người ta đông…
mà anh một bóng trông mong... Em ơi yêu là gì, khi một người đứng ngóng chờ...”
Nhà thơ quá lặng lẽ với
nỗi buồn. Mà ví von mình như kẻ điên loạn giữa phố thị buồn. Nhân vật em là ai?
Mà máu thắm u hoài trong lòng chàng thi sĩ?. Tôi nghe được tiếng guốc gõ nhịp
xâu xé trái tim Sơn trong từng giọt sương rơi rụng.
Ta điên giữa phố thị buồn
em tan nhịp guốc rụng sương đầu mùa
Thơ của Đào Thái Sơn đa
phần là những bài thơ tình rét mướt. Những vần thơ lặng lẽ khóc bên đời. Những
vần thơ ai oán phận người. Mà đối với riêng tôi, tôi tự phong cho Sơn là nhà thơ
tình tài hoa. Bởi tình yêu trong thơ Sơn rất mượt, rất tình , bỏng cháy những
đam mê và đầy khát khao. Mà không phải dễ viết. Đọc thơ Đào Thái Sơn dường như
lúc nào tôi cũng ghiền ngẫm từng câu từng chữ. Bởi câu nào tôi cũng thấy hay và
thích đọc.
Nhân vật em trong thơ Sơn
đã rời xa. Cuộc tình đã mất. Nhưng nỗi nhớ thì gần như còn đọng lại trong
tâm hồn tác giả. Đào Thái Sơn đang đi trên những phong ba của mối tình đã mất.
Những câu thơ của Đào Thái Sơn như gào như thét. Như vết thương rỉ
máu cứ loang dần trên màu áo. Nhưng vô vọng trong đau thương của thực tại kiếm
tìm. Em đã tan vào dĩ vãng mà tình yêu anh thì đọng lại tháng năm dài. Nỗi nhớ
không bao giờ tan chảy. Tình yêu trong thơ Đào Thái Sơn là vậy.
trả em mười ngón tay xưa
rót hộ ta, chút thượng thừa đắng cay
cho ta thêm một phút giây
tương tư em như mới ngày hôm qua
Vâng, hôm qua và hôm nay…
Là những câu hỏi không bao giờ xác thực trong tình yêu. Có và mất. Gặp gỡ và
cách biệt. Đó là một chuỗi kỷ niệm mà ai rồi cũng luyến tiếc và nhớ nhung.
Nhưng với bài thơ này thì tác giả đã mất thật sự rồi. Một mất mát mà chính tác
giả cũng không biết bởi tự đâu. Tại sao em biến khỏi đời tôi. Hệ lụy của cuộc
tình mà tác giả đã bi ai là đôi mắt người thương. Đào Thái Sơn đã nhọc nhằn
trong con chữ để thấm đẫm tình mình xa xót trong mắt em. Đó là tình yêu trong
thơ Đào Thái Sơn.
hai tay nâng giọt kinh cầu
thả vào sóng nước giang đầu mắt em
Bài hát "Kinh chiều”
của Hoàng Thi Thơ đã làm cho lòng tôi se thắt trong từng câu thơ buồn của Đào
Thái Sơn. Tôi gục đầu theo lời hát: "Chiều lại chiều nghe vẳng tiếng,
tiếng kinh buồn … Chiều lại chiều nghe vọng đến, những hồi chuông, câu kinh
buồn ...”
Saigon, Thứ năm, 07/06/2012, 1:25:7 PM
Dung Thị Vân
Dung Thị Vân
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 07.6.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
“Củ khoai nướng vụng cháy đen cả chiều”
Dung Thị Vân bình bài thơ “Vườn xuân”
***
VƯỜN XUÂN
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 07.6.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
“Củ khoai nướng vụng cháy đen cả chiều”
Dung Thị Vân bình bài thơ “Vườn xuân”
***
VƯỜN XUÂN
(Thơ Diệu Thoa)
Chiều nay trở lại
vườn nhà
Chỉ hương hoa bưởi
nhận ra tôi về?
Hoa xoan ngằn ngặt
ngõ quê
Rưng rưng mắt lá lời
thề thuở xưa.
Góc vườn, hôm ấy… Lạ
chưa
Cái con bướm trắng
như vừa đâu đây?
Bâng khuâng chạm
nhánh sông gầy
Thương sao dáng mẹ những ngày đông ken!
Thương sao dáng mẹ những ngày đông ken!
Bập bùng đốm lửa bà
nhen
Củ khoai nướng vụng
cháy đen cả chiều
Bao giờ gặp lại tuổi
yêu
Để cho ai nói nốt
điều dở dang…?
Xuân ơi, đừng nhé vội
vàng
Ngoảnh đi. Bỏ lại
muộn màng và… Em!
Diệu Thoa
CỦ KHOAI NƯỚNG VỤNG CHÁY ĐEN CẢ CHIỀU
Lời bình Dung Thị Vân
***
Diệu Thoa
CỦ KHOAI NƯỚNG VỤNG CHÁY ĐEN CẢ CHIỀU
Lời bình Dung Thị Vân
***
Một bài thơ với những câu từ xoáy vào lòng người, nhẹ nhàng
nhưng bầm gan tín ruột. Thơ của nữ sĩ Đặng Diệu Thoa là vậy. "Vườn xuân”
đi vào lòng tôi là như thế.
Củ khoai nướng vụng cháy đen cả chiều
Câu thơ không còn gì hay
hơn và thổn thức hơn… Khi "củ khoai nướng vụng cháy đen cả chiều”. Tôi
nghe tiếng khóc trong thơ Đặng Diệu Thoa, và cảm giác như bầu trời đang giông
gió. Những cụm mây đen giăng tím một góc trời. Lá rơi và bụi mù. Tình yêu đã ra
đi, tất cả đã trôi đi theo dòng định mệnh. Khi đối diện với dĩ vãng chỉ còn là
kỷ niệm mà dấu thời gian quá khứ đã vùi chôn. Người xưa biền biệt. Câu thơ mang
nặng những oán trách đau lòng và ngậm ngùi thân phận. Người đã không còn. Mảnh
vườn và cây cỏ dường như quấn lấy hình bóng tác giả, như đã chứng kiến một lời
thề trong dĩ vãng hằn sâu. Câu thơ là những lời trách móc nhẹ nhàng …
Chiều nay trở lại vườn nhà
Chỉ hương hoa bưởi nhận ra tôi về?
Tất cả những hình ảnh nơi
quê nhà đã gợi nhớ và làm đau lòng tác giả mà hình ảnh người mẹ hiền và cả
người bà thân yêu cùng mối tình đã lỡ. Bài thơ xuân như một cuốn phim trở về
quá khứ. Mùa xuân đâu không thấy mà chỉ thấy kỷ niệm tràn về cháy bỏng tâm can.
Phải chăng tác giả đã quá
chủ quan và vô tư nên đã đánh mất một mối tình. Và tình yêu muôn đời vẫn là
những vụng về mà người ta không bao giờ cân đong đo đếm. Để đến khi tan vỡ rồi
mới chợt bàng hoàng nhận ra mình vụng dại?.Thực tại là "củ khoai nướng
vụng” để "cháy đen cả chiều”. Vâng, câu thơ hiện thực của tác giả là vậy.
Câu thơ đã lột tả được hết đau thương trong hiện tại cũng như những vết buồn
trong dĩ vãng. Thơ của Diệu Thoa là những cung bậc oán trách nhẹ nhàng, khắc
khoải. Những nhắn nhủ như tan vào mây gió. Tôi nghĩ tình yêu của nữ sĩ Diệu
Thoa cao thượng như lời nhạc của Đỗ Cung La trong bài "Dù tình yêu đã
mất”.. Và ngược lại lời tác giả là nữ.
"Dù tình yêu đã mất
Không quay trở lại
Thì em xin chúc cho anh được trọn đời
Hạnh phúc với người”
Vườn xuân là hình ảnh quê
nhà khi tác giả trở về. Nhưng trong sự trở về là đối diện với cảnh cũ, với tất
cả những người thân yêu nơi quê nhà. Để rồi hình tượng lại tình cảm trong lòng
mình là mất mát là chia ly. "Củ khoai nướng vụng cháy đen cả chiều”… Đây
là một câu thơ hay mà tôi nghĩ rằng nó sẽ mãi mãi thấm đẫm trong lòng mọi người
...
(TP. HỒ Chí Minh, 14.04.2012)
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 14.4.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bình bài thơ “Tứ tuyệt Xuân” của Vũ Đình Ninh
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 14.4.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bình bài thơ “Tứ tuyệt Xuân” của Vũ Đình Ninh
Dung Thị Vân
1-
Trời đất se se rấm
trước thềm
Lâm thâm bụi rét thấm
vào tim
Mắt em lá lộc ngời
xuân biếc
Sóng thở làn môi sáng
nỗi niềm
2-
Xuân đến như bao lần
đã đến
Đời vui như bao cuộc
đang vui
Hoa khoe sắc thắm như
từng đã
Chim vẫn lồng son múa
tiếng cười
3-
Em về vội nhắc xuân
anh đó
Phương bắc cành đào
đỏ góc sân
Phương nam mai cúc
vàng ươm ngõ
Nhà ai lận đận bước
thi nhân
4-
Trời đất hòa Ta- em
với anh
Giao thừa điểm hẹn
chấm trong tranh
Xoay lưng em
đã là thiên cổ
Tỉnh giấc anh
đang vịn bóng mình
5-
Và anh đang tỉnh giữa
cơn say
Thầm thỉ lời
ai muốn tỏ bày
Muốn nói cùng ta:
"hoa với nắng
Xuân hạ thu đông là bốn mùa của đất trời lộng gió. Bốn mùa mà trên thế gian này
con người ta đã trải qua bao nhiêu là sóng gió. Vui buồn cùng những thăng hoa
và của tất cả…tất cả những gì mà định mệnh đã ban cho số kiếp của một con
người. Nhưng chỉ có mùa xuân là con người chờ đón và chuẩn bị nhiều nhất, vì đó
là tục lệ ngàn xưa mà ông bà cha ta đã để lại, cái nô nức của năm hết Tết
đến mà lo sắm sửa để chờ đón mùa xuân, cho dú có bôn ba nơi góc bể chân
trời thì mùa xuân cũng cố gắng để trở về dưới mái gia đình mà đoàn tụ cùng đón
xuân.
Vũ Đình Ninh với bài thơ
"Tứ tuyệt xuân” với cái tựa đọc lên tôi thấy có một nỗi vui khi thấy mùa
xuân lại trở về. Tôi bắt đầu đọc. Mùa xuân trong ba khổ thơ đầu của anh thật êm
ái và dịu dàng. Mùa xuân mà trong trí tưởng gợi lên hình ảnh của người yêu thì
còn gì xôn xao cho bằng. Còn gì nồng nàn hơn thế nữa. Đó là một hình ảnh thật
tuyệt vời trong tư tưởng của thi nhân.
Mắt
em lá lộc ngời xuân biếc
Đôi mắt người thương
trong thơ Vũ Đình Ninh là tất cả những cảm xúc vô biên. Toát lên hơi thở xanh
biếc một mùa xuân. Đúng như câu nói của người xưa "Đôi mắt em là cửa sổ
của tâm hồn”. Nhà thơ quả là ưu ái cho đôi mắt người thương đến vậy. Nhưng anh
cũng không quên cành đào nơi phương Bắc. Mai cúc vàng nơi phương Nam. Với hình
ảnh của thi nhân bên hiên nhà đợi chờ nao nức.
Phương bắc cành đào đỏ góc sân
Phương nam mai cúc vàng ươm ngõ
Nhà ai lận đận bước thi nhân
Những câu thơ trong
"Tứ tuyệt xuân” cứ dần đưa tôi về thực tại … Trong cái không khí mà mọi
người đang rạo rực chờ đón xuân. Tôi ngỡ mùa xuân về trong thơ Vũ Đình Ninh là
cả một mùa xuân êm ả. Là cả một trời xuân thương nhớ yêu thương. Nhưng đến khổ
thơ thứ tư khi đọc xong đã làm cho tôi hoa mắt. Tim tôi lao đao và ngỡ ngàng…
Rồi thức tỉnh trong câu thơ của tác giả để đưa lòng mình về với thực tại để
cùng anh sẻ chia sự mất mát chia ly này. Câu thơ đã làm rét mướt một mùa xuân,
làm đau đớn cõi thi nhân không bật thành tiếng khóc. Mà chỉ có lời thơ ngân
vang một góc trời mà thổn thức mà đau đớn cho riêng mình. Mùa xuân về trong
lòng tác giả là đây... Khi giao thừa chỉ còn là một dấu chấm than cuối cùng
trong sự bình yên của một bức tranh đã được vẽ xong. Điểm hẹn trong tranh không
bao giờ tan biến. Và một dấu chấm trong tranh nó đau mãi với thời gian. Cõi
thực hay hư khi mà em đã thành người thiên cổ? Ôi một dấu chấm than trong nức
nở của mùa xuân. Tác giả đã như mơ không biết mình thức hay tỉnh. Mà chỉ thấy
bóng mình đổ dài hoang vắng. Mùa xuân đã không về khi người tình đã mất. Đó là
những đắng cay không ai chia sẻ hết được. Niềm đau trong "Tứ tuyệt thơ”
của Vũ Đình Ninh là vậy. Anh thấy chiếc bóng của đời mình như giấc mơ trong va
chạm nỗi đau. Một mình vịn lấy bóng mình. Những câu thơ thật cô đơn như
không còn gì để buồn hơn thế nữa.
Xoay lưng em đã là thiên cổ
Tĩnh giấc anh đang vịn bóng mình
Bóng đổ mùa xuân, chiều
rơi trong mắt biếc. Những yêu thương đã tím ngắt một khung trời. Mùa xuân thực
sự không còn khi người tình đã trở về cát bụi. Bây giờ thi nhân chỉ còn
biết tìm đến rượu. Những giọt rượu đắng ngắt. Thật tội tình cho ly rượu mà khi
vui, khi buồn người ta cứ dẫn dắt nhau tìm tới. Đổ hết rượu vào người, đổ hết
rượu vào tim mình. Mà hình bóng người tình vẫn không làm sao tan theo nỗi nhớ.
Và
anh đang tỉnh giữa cơn say
Tứ tuyệt xuân của Vũ Đình
Ninh là như thế. Là tất cả những háo hức chờ đợi để rồi tuyệt vọng trong nỗi
niềm. Tác giả đang tìm đến cơn say trong ly rượu tình tuyệt vọng mà tôi muốn
gởi đến tác giả mấy câu thơ tôi đã viết trong tuyển tập thơ đầu tay "Như
giấc mơ”:
Say rượu say tình hai thứ say
Suy đi ngẫm lại một đời say
Say rượu qua cơn rồi lại tỉnh
Say tình tan nát trái tim này
Vâng, tôi nghe từng giọt
rượu thấm dần, thấm dần và tan nát trong tim theo mùa xuân trong lòng tác giả.
Saigon, 03.01.2012
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 04.01.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
“Em như sông cạn trăm năm chẳng đầy”
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 04.01.2012
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
“Em như sông cạn trăm năm chẳng đầy”
Em một mình chan nước
mắt vào cơm
Ngoài thềm gió lạnh
mưa tuôn
Em ngồi nuốt cả nỗi
buồn tháng năm.
Anh ơi trăng khuyết
lại rằm
Em như sông cạn trăm
năm chẳng đầy
Tuốt trăng luồn chỉ
cỏ may
Em ngồi vá víu tháng
ngày xa xưa
Cải già đã nẫu thành
dưa
Bồ hòn thì ngọt, chát
chua thì cười
Em và cái bóng lẻ đôi
Rưng rưng một bát -
một người - một mâm.
Thêm một bài thơ mới của
Nguyễn Thị Thúy Ngoan, người nữ sĩ từ thành phố "Tháng năm rợp trời Hoa
Phương đỏ”. Thơ của người luôn luôn vẫn một đề tài tình yêu giá buốt.
Nhưng vẫn làm ngẩn ngơ người đọc. Bài thơ nào của Thúy Ngoan cũng một mình
một bóng và một nỗi nhớ đặc quánh lâu ngày…và chảy ra theo dòng thơ mà tuôn
trào. Thơ của người cứ rưng rưng như những dòng nước mắt đầy rồi lại vơi. Vơi
rồi lại đầy. Khiến tôi không làm sao lặng im để nhìn nước mắt nàng tuôn
chảy trong thơ. Duyên thơ chúng tôi đến với nhau là như vậy. Bởi thơ của Thúy
Ngoan lúc nào cũng cô đơn và buồn tủi. Nhà thơ chỉ lặng lẽ với chiếc bóng quanh
mình trong nỗi đau dằn vặt. Và rồi chỉ biết lặng lẽ khóc trong thơ.
Em ngồi nuốt cả nỗi buồn tháng năm
Đã nuốt cả nỗi buồn vào
tim của tháng năm trôi vào nỗi nhớ. Thế gian này có còn gì cho nhà thơ đau lòng
hơn thế nữa??
Tôi không hiểu ngoài đời
nữ sĩ có một ngày vui…mà sao trong thơ của người chua chát và đắng cay đến vậy.
Ngay khổ thơ đầu nàng đã đơn côi và quạnh quẽ:
Em một mình chan nước mắt vào cơm
Tiếng lòng của Thúy Ngoan
có thấu được bóng trăng trong bao la của vũ trụ. Trong dòng sông êm đềm
của thế gian đầy nghiệt ngã.
Anh ơi trăng khuyết lại rằm
Em như sông cạn trăm năm chẳng đầy
Hai câu lục bát trong bài
thơ của Thúy Ngoan thật hay và đầy ấn tượng mà tôi nghĩ rằng tình yêu của
người đã đặt hết vào trong hai câu thơ này, như tiếng chuông ngân mà người gõ
liên hồi không bao giờ chấm dứt. Thì hai câu thơ này cũng vậy, tôi nghĩ nó sẽ
đi sâu vào lòng người qua chắt lọc của thời gian và ấm vào môi người muôn
thuở.
Thúy Ngoan đã tự đối diện
với chính mình như một thủ pháp. khai thác hình ảnh người phụ nữ với số phận
riêng, chung. Nữ sĩ đã nói hộ những điều cần nói cho bao người cùng cảnh ngộ,
trải lòng mình với nỗi niềm chân thật, viết ra những câu thơ sâu thẳm tự đáy
tim, những câu thơ thật thà dung dị, sâu sắc và hiền hòa. Viết riêng hay
chung. Chung quy là viết cho số phận của mỗi con người.
Tôi đọc báo VN số nào đó.
Nhà thơ Vương Trọng đã viết: "… Thơ hay khi đọc lên chưa thấy thơ
đâu, mà chỉ thấy nỗi xót xa và thân phận con người…”
Tôi nghĩ thơ Thúy Ngoan là
vậy.
"Cái bóng” là tựa đề
cho bài thơ. Tựa đề đã là một câu trả lời dứt khoát cho sự cô đơn của nhà thơ.
Xin có vài lời thay cho những giọt nước mắt rơi theo người đan vào nhung nhớ.
Với những ngôn từ có nói cũng không làm sao chia sẻ được nỗi buồn của
người đang gánh chịu.
TP.Hồ Chí Minh, 23.12.2011-14h57
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 23.12.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
"Nửa ly rượu đắng mềm môi một mình”
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 23.12.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
"Nửa ly rượu đắng mềm môi một mình”
Nửa ly rượu đắng mềm
môi một mình
Câu thơ ướt sũng mối
tình
Người yêu có vợ - còn
mình dở dang...!
25/9/2011
25/9/2011
Lời bình Dung Thị Vân
Kết thúc chuyện tình của
đời một người đàn bà con gái là "người yêu có vợ”. Vâng, thế là hết, Ta
không phải luận bàn thêm điều gì nữa. Kiếp nhân sinh là vậy, có làm gì đi nữa
thì lưới tình vẫn là những bước sa chân. Chỉ khác nhau một điều là hạnh phúc
hay khổ đau. Người đi xây hạnh phúc, để lại mối tình cho người ở lại gậm nhấm
thương đau. Bài thơ của nhà thơ NGUYỄN THỊ THUÝ NGOAN chỉ cho chúng ta đọc vỏn
vẹn bốn câu. Nhưng là những câu thơ chắt tự đáy lòng của một người phụ nữ, một
tiếng kêu thất thanh vô cùng vô tận của nỗi lòng, mà người đọc đã đồng cảm như
từng vết cứa vào tâm can.
Sau ánh hào quang của tất
cả mọi người cũng như sau tiếng cười rạng rỡ hân hoan. Người ta lại trở về với
cõi thực. Cõi thực ở đó là tình yêu. Nhưng nào phải ai cũng có một mối tình
tuyệt vời trọn vẹn. Cho nên thực tại của đời sống là những tiếng thở dài của
một kiếp người khi không vẹn toàn hạnh phúc. Thơ của Nguyễn Thị Thuý Ngoan đã
dẫn dắt người ta buồn theo mình trong ly rượu tình trắc trở là vậy.
Nhà thơ đã tìm đến rượu một mình. Hơi thở của thi ca trong thi nhân là vậy. Nhưng chắc gì Nguyễn Thị Thuý Ngoan đã mềm môi. Và tôi đang hình dung ly rượu của nhà thơ đã biến thành nước mắt, những giọt nước mắt tự sự một mình. Những giọt nước mắt không lời chảy vào thinh không… Câu thơ ai oán mềm môi trách cho thân phận mình úa nhàu bạc bẽo.Nhà thơ không đủ can đảm để rót đầy ly mà chỉ là nửa ly thôi. Vâng, có lẽ chính nửa ly ấy mới là chính cuộc đời éo le của tác giả. Đó là một gãy đổ của lưng chừng số phận. Là một lối đi không phân định. Là mất mát muộn phiền.Là một nửa yêu thương đã không bao giờ quay trở lại. Là phân nửa trái tim đã ngược dòng máu chảy. Là nửa bàn tay không ôm nổi bóng trăng gầy. Ly rượu của người chỉ là ảo ảnh và giọt rượu trong thơ của Nguyễn Thị Thuý Ngoan là những giọt nước mắt mặn đắng khóc người tình.
Nhà thơ đã tìm đến rượu một mình. Hơi thở của thi ca trong thi nhân là vậy. Nhưng chắc gì Nguyễn Thị Thuý Ngoan đã mềm môi. Và tôi đang hình dung ly rượu của nhà thơ đã biến thành nước mắt, những giọt nước mắt tự sự một mình. Những giọt nước mắt không lời chảy vào thinh không… Câu thơ ai oán mềm môi trách cho thân phận mình úa nhàu bạc bẽo.Nhà thơ không đủ can đảm để rót đầy ly mà chỉ là nửa ly thôi. Vâng, có lẽ chính nửa ly ấy mới là chính cuộc đời éo le của tác giả. Đó là một gãy đổ của lưng chừng số phận. Là một lối đi không phân định. Là mất mát muộn phiền.Là một nửa yêu thương đã không bao giờ quay trở lại. Là phân nửa trái tim đã ngược dòng máu chảy. Là nửa bàn tay không ôm nổi bóng trăng gầy. Ly rượu của người chỉ là ảo ảnh và giọt rượu trong thơ của Nguyễn Thị Thuý Ngoan là những giọt nước mắt mặn đắng khóc người tình.
Câu thơ của nữ sĩ Nguyễn
Thị Thuý Ngoan nó cứ như mê hoặc tôi vào một cõi vô biên của chữ tình, dẫn tôi
tìm đến cội nguồn của tình yêu và rồi lại dẫn dắt tôi đi vào thực tại để tỉnh
mộng và cùng khóc với người thơ đang mềm môi trong vô tận nỗi buồn.Sao người
không đi tìm tri âm để cùng nhau đối ẩm như Tản Đà đã có câu: "Đời
đáng chán hay không đáng chán?/ Cất chén quỳnh riêng hỏi bạn tri âm”
Có phải đâu là nhà thơ không biết, nhưng có lẽ nỗi buồn ấy nó không thể nào nói cùng ai nữa rồi mà tác giả chỉ muốn một mình, một mình dốc chén một mình.
Có phải đâu là nhà thơ không biết, nhưng có lẽ nỗi buồn ấy nó không thể nào nói cùng ai nữa rồi mà tác giả chỉ muốn một mình, một mình dốc chén một mình.
Một mình nhấp với mình thôi
Nửa ly rượu đắng mềm môi một mình
Tôi nhớ mình đã đọc thơ
của PHẠM DOANH, và thơ tình của người là những chuyện tình dang dở, Phạm Doanh
cũng tìm đến rượu, nhưng ta cùng em…: "Ta cùng em quỳnh tương chén
cạn/ Nhớ bao ngày bầu bạn bên nhau/ Cung đàn gieo tiếng oán
sầu/ Yêu chi cho lắm mà đau thế này”
Phạm Doanh thì như thế vẫn
ta cùng em… Sao Nguyễn Thị Thuý Ngoan lại một mình mà không ta cùng anh… trong
nốt nỗi đau???
Phải chăng tình yêu là
những nghiệt ngã mà chả thể nào ta tự vấn! Đường tình không trọn ắt là dở dang.
Hai từ dở dang trong thơ Nguyễn Thị Thuý Ngoan như một tiếng nấc nghẹn ngào,
những câu thơ đơn giản mộc mạc như đã được viết từ máu và nước mắt.
Một tứ tuyệt thơ lục bát
của Nguyễn Thị Thuý Ngoan đã cho bạn đọc những chia sẻ không cùng. Mà không ít
thì nhiều cũng có người vấp phải. Tôi nghe lòng mình se thắt lại
trong điệu nhạc và lời ca của Đỗ Lễ: "Nếu biết rằng tình là giây oan/
Nếu biết rằng hợp rồi sẽ tan/ Nếu biết rằng yêu là đau khổ/ Thà dương gian,
đừng có chúng mình”
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 28.9.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
"Tặng anh khoảng lặng ban trưa Sài Gòn"
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 28.9.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
"Tặng anh khoảng lặng ban trưa Sài Gòn"
Lời bình Dung Thị Vân
TẶNG ANH
(Thơ Trương Nam Chi)
Tặng anh dáng dấp phố
xưa
Tặng anh khoảng lặng
ban trưa Sài Gòn
Tặng anh hạt nắng tan
giòn
Ly cà phê đá khuấy
mòn thời gian
Phố dài… dài đến xốn
xang
Vỉa hè với những gánh
hàng rong quen
Tặng anh giọng nói
dịu êm
Tiếng rao gõ nhịp ướt
mềm trong mưa
Tặng anh khúc hát
"Diễm xưa”
Và thêm bản nhạc tình
chưa có lời…
Trương Nam Chi
Lời bình Dung Thị Vân
Quả thật là khi yêu nhau
người ta "hy sinh và cho nhau được tất cả những gì có thể làm được”. Ở đây
tác giả Trương Nam Chi đã nói lên được tất cả những
gì mà thi nhân có thể cho được. Tuy không cho cả vũ trụ
này mà Trương Nam Chi đã sẵn sàng "Tặng anh”…
Tặng anh dáng dấp phố xưa
Tặng anh khoảng lặng ban trưa Sài Gòn
Ôi thật là bi ai và nhức
nhối của một tình yêu nó mãnh liệt đến không cùng.
Phố Sài Gòn mà tặng anh được thì
quả là gan thi nhân cũng to lắm. Làm sao mà anh ôm được hết phố Sài Gòn? Cái
hay của nhà thơ khi đi tìm hạnh phúc là như thế đó. Nó đã toát lên được những
kỷ niệm đã thành hình trong tình yêu đôi lứa, có lẽ kỷ niệm của tác giả khi
viết nên bài thơ này nó đã đong đầy nỗi nhớ…Đến phố xá thân quen khắc hằn bóng
hình người yêu dấu. Mà khi xa rồi thì thành phố này chỉ còn có bóng dáng anh in
đầy dẫy phố… Với câu thơ nhẹ nhàng nhưng đầy quyết liệt mà tác giả đã đem cả
dáng dấp phố xưa đầy kỷ niệm mà dâng tặng cho người mình yêu quý...Vậy thì còn
bóng hình nào đan xen được giữa thành phố này khi mà người tình xa vắng. Một
chút lắng đọng, một khoảng lặng của ban trưa của thành phố sài Gòn ôn ào náo
nhiệt này. Một chút thôi, chỉ một chút của khoảng lặng thôi mà người thơ cũng
da diết nhớ về anh. Ở đây Trương Nam Chi đã viết cho đời, cho mình hay cho bất
kỳ một nhân vật nào đó thì ta cũng thấy cái tình của tác giả nó mênh mông vô
cùng tận, nó sâu thẳm tận đáy lòng… Thật hạnh phúc cho ai kia đã được là nhân
vật chính trong nỗi nhớ của bài thơ tình lặng thầm mà day dứt này…
Giọt nắng là của thế gian,
vậy mà khi yêu, khi nhớ Trương Nam Chi quả thật đã không còn biết
nhường cho ai. Hạt nắng của vũ trụ bao la này của muôn người sinh sống họ cần
có nắng, có gió, có mưa. Vậy mà thi nhân không cần biết. ta cứ lấy giọt nắng mà
tặng anh. Tặng anh trong ảo tưởng hạt nắng thật tan giòn. Buồn vui tìm đến nhau
bên ly cà phê đắng, ngồi đến bao giờ trong ly cà phê nhỏ bé để mà khấy mòn thời
gian. Càng đọc càng thấm đẫm những vần thơ tình của Trương Nam Chi, nó cứ âm
thầm mà lôi cuốn người ta đi vào một thế giới mông lung huyễn hoặc. Có và
không?? Khi mà tất cả những sự sống trên thế gian này em đều muốn gởi tặng
người yêu!
Tặng anh hạt nắng tan giòn
Ly cà phê đá khuấy mòn thời gian
Có lẽ dòng thơ của Trương
Nam Chi cứ trôi chảy theo dòng thời gian, theo nỗi nhớ nhung của tình yêu mà
hầu như những câu thơ nào của chị viết lên cũng trong tâm trạng dày vò, mà khi
đọc xong ta tưởng chừng như khi yêu tác giả đã viết được đã cho được trời đất
của thế gian. Viết tới đây tôi lại mường tượng ra dường như tác giả Trương Nam
Chi cũng có một nỗi lòng như nhạc sĩ Vũ Thành An trong bài: "Không tên số
3”… Yêu nhau cho nhau nụ cười. Thương nhau cho nhau cuộc đời. Mà đời đâu
biết đợi. Để tình nhân kết đôi. Yêu nhau cho nhau một lần. Thương nhau thương
cho một lần. Một lần thôi vĩnh biệt. Một lần thôi mất nhau... Ừ, mà có lẽ vậy.
hai người nghệ sĩ này họ có thể cho người mình yêu tất cả. Dù có phải chấp nhận
một điều gì đó cho dù có cay đắng phũ phàng. Ai khi yêu mà không muốn được một
tình yêu trọn vẹn, một hạnh phúc vẹn toàn. Nhưng có thích, có ước ao hay có muốn
thì đó là "định mệnh đã an bài”, đó là một câu nói của thế gian mà cho tới
bây giờ ta vẫn khẳng định được là đúng. Không làm sao cưỡng lại được những gì
mà tạo hóa đã sắp xếp, nhất là tình yêu.
Những câu thơ cứ nát lòng nhau, cứ quyện vào hồn nhau không biết mỏi. Mà tác giả Trương Nam Chi chỉ muốn tặng anh tất cả. Ôi có nỗi lòng của người thơ nào mà cho nhau tặng nhau nhiều đến thế không? Những tiếng rao trong đêm khuya cũng ướt sũng niềm đau và cũng mềm theo mưa gió để cho lòng tác giả trút hết, trút hết nỗi niềm đầy vơi vào trong đó mà tặng anh.
Những câu thơ cứ nát lòng nhau, cứ quyện vào hồn nhau không biết mỏi. Mà tác giả Trương Nam Chi chỉ muốn tặng anh tất cả. Ôi có nỗi lòng của người thơ nào mà cho nhau tặng nhau nhiều đến thế không? Những tiếng rao trong đêm khuya cũng ướt sũng niềm đau và cũng mềm theo mưa gió để cho lòng tác giả trút hết, trút hết nỗi niềm đầy vơi vào trong đó mà tặng anh.
Tặng anh giọng nói dịu êm
Tiếng rao gõ nhịp ướt mềm trong mưa
Tặng anh khúc hát "Diễm xưa”
Và thêm bản nhạc tình chưa có lời…
Thôi thì ta hãy một lần
cùng tác giả Trương Nam Chi, cứ tặng nhau, cho nhau những nụ cười và tình yêu
ấm áp. Dù có đắng cay nghiệt ngã thì ta cũng sống và nói được những điều muốn
nói với người mình yêu cho dù có dặm trường xa cách. Bởi tình yêu bao giờ cũng
khổ đau nhiều hơn là hạnh phúc. Mà lòng người thì cứ như những bài tình ca
"Không tên..” của Vũ Thành An.. Lòng người như lá úa, trong cơn mưa
chiều. Nhiều cơn gió cuốn, xoay xoay trong hồn. Và cơn đau này vẫn còn đấy…
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 02.8.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc bài thơ Diêu bông của Trương Nam Chi
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 02.8.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc bài thơ Diêu bông của Trương Nam Chi
Dung Thị Vân
DIÊU BÔNG
(Thơ Trương Nam Chi)
Lúc người hỏi tôi về Diêu Bông
Lúc người hỏi tôi về Diêu Bông
Là sóng tràn lên ngập
cõi lòng
Thi sĩ năm xưa đi tìm
lá
Có biết rằng
"chị” giấu chốn hư không?
Người hỏi tôi về lá
Diêu Bông
Để xua tan cái rét
cắt lòng
Nay người không cất
công tìm lá
Vì biết rằng lá còn
mải ngủ đông…
Ôi lá diêu bông, lá
diêu bông
Nhớ thương xao xác
những cánh đồng
Thì đây một lần ta
xòe lá
Ngắm người thỏa
nguyện với Diêu Bông…
Trương Nam Chi
Nhớ Thương Xao Xác
Những Cánh Đồng
Lại một người thơ nữa viết
về lá Diêu bông. Có lẽ Trương Nam Chi cũng khắc khoải về sự tích lá Diêu bông
của cố thi sĩ Hoàng Cầm mà lòng chị cũng dạt dào những cảm xúc để cho ra đời …
Thêm một bài thơ tình viết về lá "Diêu bông”. Một Diêu bông hình tượng của
thực và hư, của tất cả mơ hồ nhớ nhung tuyệt vọng, của yêu thương nồng cháy mà
ngày xưa Hoàng Cầm đã đau thương trong ngấn lệ khi đi tìm chiếc lá, người đã
trong vô vọng kiếm tìm đã kìm nén nỗi lòng mình theo tháng năm và đau đáu suốt
một cuộc đời. Trương Nam Chi vì lẽ đó mà đau theo dòng cảm xúc để mà nói lên
lời thơ:
"Thi sĩ năm xưa đi tìm lá
Có biết rằng "chị” giấu chốn hư không?”
Vâng, chốn hư không là bụi
mờ thế gian, là tất cả những ảo ảnh yêu thương mà loài người luôn kiếm tìm
trong vô vọng. Điều gì có là đã được thượng đế sắp sẵn cho con người hết rồi.
Nhất là tình yêu. Thiên mệnh đã có rồi thì chả ai hoài cất công tìm kiếm. Cái
đau khổ và đau thương nhất của con người suy cho cùng rồi đó cũng chỉ là tình
yêu. Dù biết rằng đời vẫn có câu: "Có tiền mua tiên cũng được”. Vâng, ta
sẽ mua được tất cả và có tất cả kể cả tình yêu! Nhưng liệu tình yêu đó có thực
hay không? Bởi vậy mà Trương Nam Chi đã nhấn mạnh từ "chị giấu chốn hư
không?”. Nghe thật nhẹ nhàng đấy nhưng thực ra nếu ở trong tâm trạng thì đúng
là tan nát cả cõi lòng, giấu chốn hư không?.. Chao ơi nó xa vời và hoảng loạn
vô cùng. Thật bi đát cho người thơ Hoàng Cầm mà Trương Nam Chi cho đến bây giờ
vẫn còn thấu đáo những lời thơ xưa ấy để mà viết hộ ông những nỗi niềm tâm sự
đầy lòng trắc ẩn.
Tôi không muốn dài dòng,
nhưng "riêng với bài thơ này” thiết nghĩ ta cũng nên viết lại một đôi chút
về "lá Diêu bông” của Hoàng Cầm, như những lời cảm ơn và tưởng nhớ đến
người, nhờ lá Diêu bông của người mà đã cho chúng tôi những người cầm bút đã
tuôn trào dòng tư tưởng theo lá Diêu bông của người. Tôi xin copy lại bài viết
(hoặc…) trên mạng của tác giả myheartmoscow về chuyện Hoàng Cầm để cho mọi
người có dịp đọc lại:
"Lá Diêu Bông là lá
tưởng tượng để bày tỏ ẩn tình bi thương, chất ngất. Ân tình đó được phổ biến
qua tiếng hát với cung đàn. Làng Đình Bảng, Bắc Ninh tuy là miền quê nhưng cũng
là "nơi đàn bà con gái đa tình, sóng sánh mắt lá răm” trông mòn con mắt.
Trong bài thơ Lá Diêu Bông, mở đầu, Hoàng Cầm đã viết "Váy Đình Bảng buông
chùng cửa võng” để phác hoạ hình ảnh địa phương với bóng dáng trang phục diễm
kiều cuả người gái quê. Năm Hoàng Cầm lên 8 tuổi, từ tỉnh ở trọ học, trở về
thăm nhà gặp người con gái 16 tuổi – tên Vinh – yêu kiều trong chiếc váy bước
vào hàng xén cuả thân mẫu Hoàng Cầm. Cậu bé 8 tuổi quá lãng mạn đã bị
"tiếng sét ái tình” (coupđe-foudre) (amour subit & violent) ngay tức
khắc. Tiếng sét ấy đã đi sâu vào trái tim, gần 70 năm sau Hoàng Cầm tâm sự:
"Trước mắt tôi, Chị hiện ra rực rỡ như một thiên thần. Ngay lập tức, hồn
tôi như bị chiếm đoạt đến đau điếng. Kể từ giây phút định mệnh ấy, tôi mê man
chị chẳng còn biết trời đất, ất giáp, quên cả đến học hành, sách vở, suốt ngày
chỉ ngong ngóng sang bên kia đường số 1, xe xế nhà tôi khoảng 20 mét, nơi thiên
thần cuả tôi ngồi bán quán nghèo, phố nhỏ điù hiu, tỉnh nhỏ… Tôi phải lòng chị,
cứ thế giăng mắc tơ tình quanh chị suốt 4 năm trời, đến năm tôi 12 tuổi thì chị
đi lấy chồng”. Người con gái đó biết được mối tình si cuả cậu bé học trò. Thế
nhưng "Chị vẫn dứt áo ra đi. Đi lấy chồng. Tôi mất tăm chị, đầu non cuối
bể tôi đi tìm, không thấỵ Biền biệt tăm cá bóng chim…”. Theo Hoàng Cầm, Lá Diêu
Bông "là chiếc lá huyền thoại, chiếc lá ngây thơ về một tình yêu đầy mộng
mị thời thơ ấu”. Chiếc lá ấy mang theo hình ảnh có thật với Hoàng Cầm:
"Tôi còn nhớ mồn một một buổi chiều muà đông… Chị đi về phiá cánh đồng
chiều còn trơ cuống rạ. Những dãy núi xanh xanh mờ xa in hình như dao khắc trên
nền trời cuối hoàng hôn. Bí mật, tôi lặng lẽ lần theo chị. Tôi thấy chị thẩn
thờ tìm đồng chiềụ Cuống rạ. Rồi chị lẩm bẩm một mình, dầu chị biết chắc tôi
lẵng nhẵng theo sau lưng: Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông, từ nay ta gọi là
chồng…”.
Mang hình ảnh đó những 25
năm sau, bài thơ Lá Diêu Bông cuả Hoàng Cầm mới ra đờị:
"Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thờ đi tìm
Đồng chiều,
Cuống rạ.
Chị bảo:
Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông
Từ nay ta gọi là chồng.
……………………………….”
Để tưởng nhớ
đến người với những dòng tóm gọn như thế đã là quá đủ cho một tiếng
cám ơn người, Trương Nam Chi đã viết:
"Người hỏi tôi về lá Diêu Bông
Để xua tan cái rét cắt long
Nay người không cất công tìm lá
Vì biết rằng lá còn mải ngủ đông…”
Với những từ thật nhẹ
nhàng, nhưng nó như những tiếng khóc thầm của một tình yêu. Cái rét cắt lòng,
người không cất công tìm lá, lá còn mãi ngủ đông… Lá Diêu bông mơ hồ sẽ ngủ mãi
trong mùa đông bất tận trên cánh đồng thơ của Trương Nam Chi. Tình yêu đã không
có, tất cả chỉ là mơ hồ thì tìm ở đâu?... tìm ở đâu đây… Trong mơ hồ, trong
tưởng tượng mà tác giả thấy lòng lạnh lẽo giá băng để viết nên cái rét cắt
lòng. Hẳn là người cũng thấu đáo cho nỗi lòng của Hoàng Cầm lắm mới tuôn trào
những lời bi thương như vậy.
Trên cánh đồng bất tận của
tình yêu chỉ còn là nỗi nhớ nhung da diết. Những cánh đồng mang cả một cuộc
tình buồn cho nhân thế... Trương Nam Chi viết với cả một sự tưởng tượng huyền
bí mà chính cả cuộc đời cố thi sĩ Hoàng Cầm vẫn không lý giải được lá Diêu
bông. Cho dù Hoàng Cầm đã trải qua hết một kiếp người mà chính người vẫn không
giải thích đượcvề lá Diêu bông. Vậy thì chiếc lá muôn đời muôn kiếp sẽ mãi mãi
là lá hư ảo, lá vô vọng để cho chúng ta suy diễn và suy diễn trong hư không,
trong đau khổ một mối tình. Ở đây Trương Nam Chi vẫn suy diễn lá Diêu bông để
thỏa nguyện trong tư tưởng của mình.
Thì đây một lần ta xòe lá
Ngắm người thỏa nguyện với Diêu Bông…
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 20.5.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan
"Rượu Tình Anh Uống Em Say"
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 20.5.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan
"Rượu Tình Anh Uống Em Say"
Dung Thị Vân
Mỗi ngày rót ra một
chén
Anh uống
Em say…
Đến một ngày
Cạn hết!
Xưa!
Một thang thuốc bắc
Giờ!
Chục thang nỗi buồn
Em ngâm nước mắt!
Rượu đắng…
Em cay…
----
*Trích trong tập Ngôi Nhà Bình Yên- NXB Hội nhà văn 2010
Đêm nay vào trang thơ
của Nguyễn Lâm Cẩn tôi lại đọc được bài thơ của Nguyễn Thị Thúy
Ngoan, bài thơ được trích trong tập NGÔI NHÀ BÌNH YÊN-NXB Hội nhà văn
2010. Tại sao thơ của Nguyễn Thị Thúy Ngoan bài nào cũng cho tôi những
ngậm ngùi đầy xúc cảm đến vậy. Không lẽ ta với người đã cùng nhau
ôm món nợ thi nhân từ kiếp nào để rồi cùng nhau đớn đau trong những
bài thơ tình đẫm lệ của người???.
"Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua”
Đó là câu nói của
Nguyễn Khuyến mà trong chúng ta dường như ai cũng nằm lòng.
Nhà thơ Nguyễn Thị
Thúy Ngoan đã mở đầu bài thơ "Rượu” với người bạn hiền của
mình như thế. Và ta tự hiểu rằng đó là bắt nguồn của yêu thương của
ấm nồng hạnh phúc trong mối tình không trọn vẹn của người.
Bình rượu
Mỗi ngày rót ra một chén
Quả là những tháng
ngày mà hai người đã cùng nhau tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào.
Nhưng rồi, "rượu cạn ly, uống say lòng càng giá….” Nguyễn Thị Thúy Ngoan đã buồn theo nhạc sĩ Tuấn Khanh trong lời nhạc "Chiếc lá cuối cùng”. Anh uống và em say. Nhà thơ đã say trong men tình nặng trĩu, đã chới với trong biển tình trong bình rượu mỗi ngày một cạn. Và cho đến khi bình rượu đã cạn, mà lại là cạn hết.
Nhưng rồi, "rượu cạn ly, uống say lòng càng giá….” Nguyễn Thị Thúy Ngoan đã buồn theo nhạc sĩ Tuấn Khanh trong lời nhạc "Chiếc lá cuối cùng”. Anh uống và em say. Nhà thơ đã say trong men tình nặng trĩu, đã chới với trong biển tình trong bình rượu mỗi ngày một cạn. Và cho đến khi bình rượu đã cạn, mà lại là cạn hết.
Vậy
thì còn rượu ở đâu cho ta cất với bạn hiền .Thật xót xa như lời của
Tản Đà:
Đời đáng chán hay không đáng chán
Cất chén quỳnh riêng hỏi bạn tri âm
Rượu cạn hết rồi, nâng
ly với ai đây. Nhà thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan đã đặt hết tâm can mình
vào mấy câu thơ thật quá ngắn nhưng thấm đẫm tình người mà không còn
đắng cay, không còn chua chát nào hơn.
Anh uống
Em say …
Đến một ngày
Cạn hết!
Câu thơ không còn gì để
ngắn hơn, mà tình thì dài và buồn đến cả một kiếp người. Mà nhạc
sĩ Y Vân đã thể hiện trong bản nhạc "Buồn”: "Buồn như ly rượu
đầy không có ai cùng cạn Buồn như ly rượu cạn không còn rượu để say. Buồn như
trong một ngày hai đứa không gặp mặt Buồn như khi gặp mặt không còn rượu để
say”. Ở đây nhà thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan đã không còn rượu và cũng
chả còn người để mà uống, mà say. Vậy thì còn đớn đau nào hơn thế
nữa không? Cuộc tình của người đã bắt đầu hư hao và âm thầm đắng cay
từ đó.
Nhà thơ Nguyễn Thị
Thúy Ngoan đã ví nỗi buồn mỗi ngày mỗi dày lên. Như cơn đau lúc ban
đầu chỉ như là một thang thuốc bắc. Rồi đau khổ thấm dần tựa như
mười thang thuốc bắc. Nhà thơ đã tưởng tượng nỗi buồn như từng thang
thuốc thấm dần vào từng tế bào và mạch máu. Nhưng những thang thuốc
bắc ở đây đã không được sắc lên mà lại ngâm bằng nước mắt. Những câu
thơ thật tài tình và vô cùng sắc bén của người mà tôi nghĩ rằng
người đã vượt qua bao nhiêu là sóng gió của cuộc đời. Mà người vẫn
âm thầm chấp nhận không lời trách móc. Thơ của Nguyễn Thị Thúy Ngoan
đã diễn tả được tâm trạng của một người phụ nữ nhân hậu và gánh
chịu nỗi đau một mình.
Rượu đắng…
Em cay…
Cho tôi gởi tới nhà thơ
Nguyễn Thị Thúy Ngoan lời của thi sĩ Trần Huyền Trân, nhà thơ tiền
chiến trong bài "những cánh thơ vàng”. Nhà thơ cũng trong men rượu
mà ôm mối trắc trở tình duyên:
Tình tôi em hỏi làm chi?
Tình muôn ngàn lối tôi đi một mình
Một mình dốc chén ly sinh
Men day dứt mãi lòng mênh mông buồn
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 09.5.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bình bài thơ “TÌNH XA” của Đỗ Văn Kệ
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 09.5.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bình bài thơ “TÌNH XA” của Đỗ Văn Kệ
Dung Thị Vân
TÌNH XA
(Thơ Đỗ Văn Kệ)
Tình xa để nhớ để
buồn
Bâng khuâng trong dạ
bồn chồn bước chân
Thu qua Đông tới bao
lần
Xa xôi cách trở chẳng
gần được nhau
Tình xa sông nhớ biển
sầu
Trong anh vẫn khắc
một màu sáng tươi
Ấy là ánh mắt em thôi
Đã cho anh cả một
trời đầy thơ
Tình yêu đã có các nhà
văn, thơ của chúng ta đã viết với không biết bao nhiêu là cảm xúc. Mỗi
người một ý, nhưng ý nào cũng là những nỗi nhớ thương, đau thương khắc khoải
đợi chờ. Không có những nỗi ấy thì làm gì có tình yêu để mà đau với khổ. Có lẽ
tình yêu luôn luôn ở vào khoảng cách cho nhớ mong của hai người trở nên bất tận
trong cõi yêu. Để rồi cứ lòng đau dạ mỏi trong nhớ thương mà nghe lòng bao nỗi
xuyến xao.
Tình xa để nhớ để buồn
Bâng khuâng trong dạ bồn chồn bước chân
Đã bao nhiêu mùa lá đổ,
xác lá cứ úa vàng rồi tan theo mùa thu. Để mùa đông tới. Vậy mà tình yêu hai
người vẫn là hai bến bờ xa cách. Họ vẫn xa xôi cách trở. Ôi! sao mà bi đát và
đắng cay thế.
Thu qua Đông tới bao lần
Thu qua Đông tới bao lần
Xa xôi cách trở chẳng gần được nhau
Cho dù tình yêu này có xa
xôi ngàn vạn dặm, có cách trở núi đồi, có sông sâu biển rộng thì tác giả vẫn
một lòng yêu thương bền vững, vẫn một mực thủy chung và đợi ngày tao ngộ, vẫn
ấp ủ một niềm tin yêu ngời sáng. Ôi, tình yêu trong lòng tác giả thật thanh cao
biết là chừng nào. Em vẫn là hình bóng mang nặng trong lòng anh. Một tình yêu
mà sông cũng biết nhớ mà biển cũng biết buồn. Chứng tỏ một sự day dứt trong
lòng tác giả đến vô bờ.
Tình xa sông nhớ biển sầu
Trong anh vẫn khắc một màu sáng tươi
Bởi thế mà ngày xưa nhà
thơ Lưu Trọng Lư đã viết:
"Mắt em là một dòng sông
Thuyền ta bơi lặng trong vòng mắt em"
Đôi mắt là tất cả những
tiếng nói yêu thương thầm lặng, là những giọt buồn không thốt thành lời. Mà
phái nữ đã thể hiện được bằng mắt trong cõi yêu thương. Bởi thế mà các nhà thơ
ta đã yêu em mà chỉ muốn thổ lộ cùng em là anh yêu đôi mắt em, anh nhớ đôi mắt
em. Cũng chính vì đôi mắt người con gái đẹp đã làm mềm lòng bao đấng văn nhân
thi sĩ để viết nên những vần thơ ca tụng và là đề tài muôn thuở của
thi nhân.
Tác giả ĐỖ VĂN
KỆ rưng rưng trong cuộc tình đã xa xôi như một bản tình ca buồn mà
người nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn đã viết: ”Ngày tháng nào đã ra
đi khi ta còn ngồi lại, cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây…”.
Một bài thơ thật ngắn ngủi nhưng chứa đầy tâm trạng của tác giả ĐỖ
VĂN KỆ. Mà tất cả những nỗi niềm tác giả đều gửi vào đôi mắt của
một người con gái trong thương nhớ vô biên. Và chính đôi mắt ấy đã
làm cho tác giả cứ tuôn trào những bài thơ tình bất tận vì lẽ
đó.
Ấy là ánh mắt em thôi
Đã cho anh cả một trời đầy thơ
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 28.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan.
Dung Thị Vân
XIN ĐỪNG
(Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan)
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 28.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan.
Dung Thị Vân
XIN ĐỪNG
(Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan)
Xin anh đừng nhớ làm
chi
Tuổi xuân đã cạn, tóc
thì đã sương
Thơ buồn như sợi chỉ
vương
Em ngồi khâu lại vết
thương cuối mùa.
Bây giờ mặc kệ nắng
mưa
Ớt cay cũng ngọt,
chát chua cũng cười!
Một lần trầu đã quệt
vôi
Một con đò vỡ sóng
dồi phía sau.
Người ta một bến còn
đau
Em mười hai bến sông
sâu gãy chèo(*)
Bến nào cũng đứt dây
neo
Cuối chiều buộc chặt
bến nghèo vào thơ.
----
*Mười
hai bến nước - thơ Nguyễn Bính
----
EM NGỒI KHÂU LẠI VẾT THƯƠNG CUỐI MÙA
Lời bình Dung Thị Vân
"Người vừa tặng ta
vết thương đau ngọt ngào. Chẳng nợ nần gì nhau, hãy để tình ta bay cao….” Lời
bản nhạc "Vết thương cuối cùng” của Nguyễn Văn Để. Đó cũng là
những bàng hoàng trong đớn đau của một cuộc tình mà tác giả Nguyễn
Thị Thúy Ngoan đã viết lên những câu thơ như là muối xát vào tim ai…
”Xin đừng” là tựa đề bài thơ của tác giả, nghe nhẹ nhàng nhưng thực
ra nó như một tiếng kêu thất thanh của con tim đang rỉ máu. Nhưng
thời gian nào có dừng lại cho người khi tất cả đã lỡ. Thuyền tình
đã sang sông. Bởi vậy mà bóng người biền biệt. Mùa xuân qua đi, tuổi
trẻ không còn và tóc ta đã ngả màu sương gió. Giờ chỉ còn đau thương
và những chuỗi ngày tiếc nhớ. Anh hãy quên đi dĩ vãng và để tôi một
mình trong thầm lặng của cuối cuộc tình.
Xin anh đừng nhớ làm chi
Tuổi xuân đã cạn, tóc thì đã sương
Thơ buồn như sợi chỉ vương
Em ngồi khâu lại vết thương cuối mùa.
Nắng mưa có tội lỗi
gì mà bao nhiêu khổ đau ai oán các nhà văn thi sĩ cứ đem ra trách móc
buồn thương. Tác giả đã "ngậm đắng nuốt cay” biến chua thành
ngọt và biến vị đắng của tình yêu thành nụ cười. Sao tác giả
Nguyễn Thị Thúy Ngoan lại có những câu thơ dứt ruột mà đầy lòng nhân
hậu đến vậy.
Bây giờ mặc kệ nắng mưa
Ớt cay cũng ngọt, chát chua cũng cười!
Những câu thơ bi thương
và đầy thở than của Nguyễn Thị Thúy Ngoan, như những tình khúc của
Vũ Thành An là "những tình khúc của một đời người không
có hạnh phúc” mà người đời đều biết đến…” Đời một người con gái,
ước mơ đã nhiều, trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng…”. Vâng,
một lần đã nhận trầu cau rồi. Là nợ tình gian díu. Là vết sẹo muôn
đời của tình yêu mà tác giả đã khéo ví như con đò vỡ sóng và dồi
lại phía sau. Chỉ còn u buồn và lặng lẽ… Tại sao những câu thơ của
Nguyễn Thị Thúy Ngoan cứ não lòng và buồn đau đến vậy. Để cho người
đọc cứ day dứt và xót xa theo.Phía sau tình yêu là bến bờ hạnh phúc
của một người không hạnh phúc. Khi mà người ta đã giải tỏa được nỗi
niềm và tìm cho mình những an lành trong cuộc sống, để thấy lòng
thanh thản yên vui.Thì tác giả cũng đã cho người đọc với những cảm
xúc đó.
Một lần trầu đã quệt vôi
Một con đò vỡ sóng dồi phía sau.
Người đời luôn ví von
"con gái mười hai bến nước..trong nhờ đục chịu…”. Đó là định
mệnh của đời một người con gái. Khi cất bước theo chồng. Có êm đềm hay
sóng gió thì đó là số phận mà trời đã sắp xếp cho mỗi con người.
Ta lại đọc thêm những câu thơ nhân hậu của tác giả lần nữa. Thật bùi
ngùi lắm thay. Một bến là cả một đời rồi… Vậy mà tác giả đã cảm
giác cho mình một bến mà như "em mười hai bến sông sâu
gãychèo ”(thơ Nguyễn Bính), mà bến nào cũng đau, cũng đục
cả quãng đời mình. Để rồi, cuối cuộc đời chỉ còn những câu thơ làm
ấm lòng và quên đi tất cả.
Người ta một bến còn đau
Em mười hai bến sông sâu gãy chèo(*)
Bến nào cũng đứt dây neo
Cuối chiều buộc chặt bến nghèo vào thơ.
Nói như nhạc sĩ Trịnh
Công Sơn…”Cứ rong chơi cuối trời quên lãng…”. … ”Hãy cứ vui như mọi
ngày, bên trời còn nắng, lá trời
còn xanh…Rồi quên , rồi quên…”. Ở đây tác giả, Nguyễn Thị Thúy
Ngoan cũng đã làm được điều đó.
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 25.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc thơ Trần Vân Hạc.
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 25.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc thơ Trần Vân Hạc.
Dung Thị Vân
Con về thăm lại
trường xưa
Mấy mươi năm vẫn như
vừa hôm qua
Dấu rêu nét chữ nhạt
nhòa
Phượng hồng đỏ mắt
ngóng chờ bạn xưa…
Nhớ thầy bền bỉ sớm
trưa
Dạy con vững trước
nắng mưa cuộc đời
Dạy câu bầu bí ai ơi
Lá lành… xanh biếc
khoảng trời ước mơ
Thầy dạy con tập làm
thơ
Dạy vui buồn lúc con
chưa biết buồn
Lúc con gối mỏi chân
chồn
Thầy nâng con với tâm
hồn sáng trong
Bao chuyến đò đã sang
song
Niềm vui thầm lặng
mênh mông ân tình
Con như cây lá vươn
cành
Thầy như đất mẹ nuôi
xanh Cây đời
Bao năm chiến trận
thầy ơi
Thầy cho con cả
khoảng trời tin yêu
Thầy ơi con nhớ rất
nhiều
Nhưng con nhớ nhất
một điều nhỏ thôi
Đấy là sống phải nên
người
"Thầy như đất mẹ
nuôi xanh cây đời"
Lời bình: Dung Thị Vân
Trong cuộc đời mỗi con
người chúng ta. Có lẽ không ai là không thần tượng cho mình một bóng
dáng người thầy, người cô thân thương và yêu kính. Nhưng dường như
người ta thường hay nhắc về thầy nhiều hơn là cô. Có lẽ thầy là
phái mạnh, mà học trò luôn nghĩ rằng chẳng những dạy dỗ ta nên
người mà thầy còn là chỗ dựa tinh thần của ta. Những lúc đau khổ
quỵ ngã trên đường đời khi không còn ngồi trên ghế học đường mà ta
vẫn tìm đến thầy để xin một lời khuyên. Vâng, tôi nghĩ có lẽ vì thế
mà thầy luôn được viết và nhắc đến nhiều hơn cô. Còn tình cảm thân
thương của cô dạy dỗ học trò luôn thiết tha và yêu thương hơn thầy
nhiều. Nhưng bởi cô là "phái yếu”, mà phái yếu thì rất dễ mềm
lòng (đa phần là như thế). Hễ xúc động một chút là có thể cô đã
rơi nước mắt mất rồi. Nhiều khi học trò "phái mạnh” còn phải
"bảo vệ” cô nữa là khác. Hình ảnh người thầy luôn luôn được
khắc ghi mà dường như ai cũng đều biết đến bài hát "Bụi phấn”
của nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu: "Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi
rơi.. Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào, vương trên
tóc thầy…”. Thật thiết tha và sâu lắng làm sao khi nghĩ về một người
thầy.
Bài "Gương đời”
của tác giả Trần Vân Hạc cũng tha thiết và sâu lắng như thế. Tác giả
đã viết về hình ảnh một người thầy khi trở về trường xưa mà thấy
lòng nhói đau, rưng rưng một nỗi niềm. Nhìn đâu đâu cũng đầy kỷ niệm
và bóng dáng người thầy thân yêu. Mà bài "Gương đời” là tác giả
đã viết riêng để tặng thầy Hán Trung Châu. Cho dù ngày tháng đã qua
đi, bao nhiêu tháng năm thăng trầm trong lòng tác giả mà khi trở lại
trường xưa thì lớp lớp lại hiện về cho đến tất cả những người
bạn năm xưa, cho dù bụi thời gian và rêu phong có làm mờ đi nét chữ.
Nhưng hình ảnh người thầy, bè bạn vẫn rực cháy trong lòng tác giả.
Quả thật, tác giả đã dành thật nhiều cảm xúc cho thầy với vô biên
nỗi lòng khi tìm về kỷ niệm. Nhìn từng bông hoa phượng thắm mà tác
giả tưởng như hình bóng những người bạn thân yêu đang bốc cháy trong
lòng mình.
Con về thăm lại trường xưa
Mấy mươi năm vẫn như vừa hôm qua
Dấu rêu nét chữ nhạt nhòa
Phượng hồng đỏ mắt ngóng chờ
bạn xưa
Ở đây ta thấy tác giả
Trần Vân Hạc thật tâm trạng khi nghĩ về thầy. Cho dù cuộc đời của tác
giả đã trải qua bao nhiêu là sóng gió cuộc đời. Trong nắng, trong mưa.
Trong mưu sinh vất vả của cuộc đời mà những điều thầy dạy luôn ghi
khắc.
Nhớ thầy bền bỉ sớm trưa
Dạy con vững trước nắng mưa cuộc
đời
Dạy câu bầu bí ai ơi
Lá lành…xanh biếc khoảng trời
ước mơ
Nhưng hình ảnh thầy và
những lời thầy dạy dỗ đã luôn in sâu trong lòng tác giả. Từ tri thức
đến đạo lý mà thầy đã giảng dạy không hề thiếu xót. Thầy ví như
những người chèo đò, tâm hồn trong sáng. Chỉ biết đưa người đi tới
đích thật an toàn. Miễn ta nên người là thầy đã thỏa mãn được ước
mơ là đã tạo nên một tâm hồn hữu ích góp phần vào xã hội. Thầy
vẫn thầm lặng bên đời. Cả cuộc đời này thầy chỉ biết đưa trò đi
đến bến bờ hạnh phúc và thành đạt. Tấm lòng thầy bao dung và biển
cả mà tác giả Trần Vân Hạc mãi một đời ghi sâu. Thầy trong lòng tác
giả từ thuở tóc xanh cho đến thời tóc bạc, từ thuở ngu ngơ cho đến
lúc biết buồn đau mà tác giả mãi nặng chữ ân tình.
Thầy dạy con tập làm thơ
Dạy vui buồn lúc con chưa biết
buồn
Lúc con gối mỏi chân chồn
Thầy nâng con với tâm hồn sáng
trong
Bao chuyến đò đã sang song
Niềm vui thầm lặng mênh mông ân
tình
Thơ của Trần Vân Hạc
cứ trải lòng với những băn khoăn khi nghĩ về một người thầy mà suốt
cả một cuộc đời tác giả luôn biết ơn thầy. Kể cả khi rời ghế học
đường rồi lên đường đi chiến trận vậy mà bóng hình và những lời
thầy dạy bảo tác giả vẫn không quên. Thật đáng trân trọng cho tấm
lòng của tác giả. Hành trình của một đời người đi trong mưa gió vùi
dập của cuộc đời mà trong lòng luôn mang nặng hình ảnh của thầy cô.
Thật cao quý thay cho tấm lòng nhân hậu của tác giả Trần Vân Hạc. Nghe ra thực đơn giản nhưng có biết
bao nhiêu người mang nặng mãi một đời người hình ảnh thầy cô trong
lòng mãi một đời như thế. Vậy mà cái tình của tác giả là thế. Ôi
thật thiêng liêng và cao quý thay.
Con như cây lá vươn cành
Thầy như đất mẹ nuôi xanh cây đời
Bao năm chiến trận thầy ơi
Thầy cho con cả khoảng trời tin
yêu
Cái mấu chốt cuối
cùng của cuộc đời mà tác giả Trần Vân Hạc luôn ray rứt và khắc khoải
là phải sống như thế nào để xứng đáng với công ơn thầy dạy dỗ từ
hiểu biết đến luân thường đạo lý ở đời người. Sống làm sao cho xứng
đáng với lời thầy… Mà những điều đó tác giả Trần Vân Hạc đã đạt
được ở đỉnh điểm cao nhất của cuộc đời để luôn thấy lòng bình thản
và hạnh phúc.
Thầy ơi con nhớ rất nhiều
Nhưng con nhớ nhất một điều nhỏ
thôi
Đấy là sống phải nên người
Mãi thanh thản suốt cuộc đời
thiện chân
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 17.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc thơ Trương Nam Chi.
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 17.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Đọc thơ Trương Nam Chi.
Dung Thị Vân
MIỀN NHỚ
(Thơ Trương Nam Chi)
(Thơ Trương Nam Chi)
Mai người về ngang qua phố nhỏ
Có nao lòng nhớ lại tháng năm xưa
Tiếng ve râm ran mùa hạ cũ
Bóng áo dài thấp thoáng dưới tàn me…
Mai người về nón lá nghiêng che
Góc Sài gòn những cơn mưa bất chợt
Hương hoàng lan ướp thơm làn tóc ướt
Hoài niệm nào chẳng sâu đậm nên thơ…
Người xưa ơi, ta mòn mỏi ngóng chờ
Kỷ niệm cũ đan dầy theo nỗi nhớ
Xao xác lá me bay đầy phố
Hai bên hè lá rớt phủ gót chân…
Trong lòng ta mùa phượng vĩ rất gấn
Màu hoa của tuổi học trò rạo rực
Để mai này trên bước đường xuôi ngược
Nhớ một thời gió cuốn tóc mây bay
Trương Nam Chi
Trương Nam Chi
Có lẽ trên bước
đường xuôi ngược, cho dù có đớn đau trong thân phận của một kiếp
người. Hoặc là đang sung sướng hạnh phúc hay cô đơn thì dường như tất
cả mọi người đều có những giây phút nao lòng khi nghĩ về tuổi học
trò. Bởi đó là những năm tháng vô tư hồn nhiên và đầy kỷ niệm. Ở
đây tác giả TRƯƠNG NAM CHI cũng đi ngược về MIỀN NHỚ và những hoài
niệm ray rứt của một thời tuổi ngọc.
Con phố nhỏ ngày xưa
dưới tàn lá me bay trong những tà áo dài một thuở của những buổi
tan trường. Thương nhớ quá cả tiếng ve của mùa hạ cũ, mà giờ đây
tất cả chỉ còn là kỷ niệm là dĩ vãng của một thời. Người ơi có
đi xuôi về ngược, có một lúc nào đi ngang con phố nhỏ mà nao lòng
nhớ lại tháng năm xưa… Những câu thơ hoài niệm thật nhẹ nhàng mà sao
nghe thật là chua xót, thật đau thương. Khiến lòng tôi chùng xuống
những nghẹn ngào. Bao kỷ niệm tuổi học trò lại hiện về trong ký
ức. Từ hình ảnh mái trường thân yêu, thầy cô và bè bạn… Tiềm thức
lại sống dậy của một thời.
Mai người về ngang qua phố nhỏ
Có nao lòng nhớ lại tháng năm xưa
Tiếng ve râm ran mùa hạ cũ
Bóng áo dài thấp thoáng dưới tàn me…
Bóng dáng những tà áo
dài và chiếc nón lá của nữ sinh sao mà diệu kỳ và nên thơ đến vậy.
Đó là những hình ảnh bất diệt trong lòng mỗi con người chúng ta. Mà
cho dù những ai kia có bị vùi dập trong phong ba bão tố của cuộc đời
cũng không ngăn được ngấn lệ khi nghĩ về.
Hình ảnh đó cứ làm
mềm lòng tác giả trong nhớ thương, thương nhớ phủ quanh người. Sài
Gòn của những cơn mưa bất chợt. Mưa bay bay làm ướt mềm cọng
tóc. Sao mà dịu dàng và nên thơ quá đỗi. TRƯƠNG NAM CHI đã viết
về kỷ niệm trong dạt dào cảm xúc, trong khắc khoải yêu thương. Nhẹ
nhàng và sâu lắng trong từng câu thơ, khiến lòng tôi bồi hồi xúc
động…mà không thể nào không cầm bút viết để gọi kỷ niệm quay về cho
tôi và tác giả cùng nhau sống lại kỷ niệm trong những phút giây này.
Ôi, mái tóc thấm ướt và những hạt mưa bay thoảng hương hoàng lan thơm
ngát. Một hình ảnh thật đẹp và lãng mạn của tuổi học trò. Khiến
lòng tôi se sắt theo nỗi lòng của tác giả khi nghĩ về quãng đời học
sinh với biết bao nhiêu là kỷ niệm yêu thương.
Mai người về nón là nghiêng che
Góc Sài gòn những cơn mưa bất chợt
Hương hoàng lan ướp thơm làn tóc ướt
Hoài niệm nào chẳng sâu đậm nên thơ…
Có lẽ tình yêu của
tuổi học trò vẫn là những mối tình đẹp nhất. Bởi vậy mà nhà thơ
ĐỖ TRUNG QUÂN đã có bài thơ "Chút tình đầu” thật hay của anh
được phổ nhạc mà biết bao nhiêu người yêu thích.”Mối tình đầu của
tôi.. Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, là áo ai bay trắng cả giấc
mơ…”. Ở đây, tác giả TRƯƠNG NAM CHI cũng đã hoài niệm về tuổi
học trò như vậy. Phải chăng những mối tình của thuở học trò thường
bao giờ cũng là những mối tình đầu ngây thơ trong trắng. Nhưng kết
cuộc thì hiếm khi được lấy nhau. Cho nên mối tình cứ vậy mà nhớ
thương thương nhớ cả đời. Và trong lòng ai kia cứ mãi chôn chặt một
mối tình đến suốt một đời vẫn không quên. Tôi bất chợt nhớ đến
một câu văn mà ngày xưa lúc còn đi học tôi đã có dịp đọc và rất
thích. (Thành thật xin lỗi tác giả vì tôi đã lỡ quên mất tên
người..). Câu đó như thế này :” Mối tình đầu khó quên lắm chị ạ.
Nhiều khi muốn quên đi mà lòng lại nhớ thêm….”. Thơ của TRƯƠNG NAM CHI
là như thế, là mòn mỏi với hình bóng người xưa, là từng kỷ niệm
cứ rơi đầy nỗi nhớ. Ôi, một thời tóc ướt lá me bay, và chỉ có nỗi
nhớ là triền miên và bất tận…
Người xưa ơi, ta mòn mỏi ngóng chờ
Kỷ niệm cũ đan dầy theo nỗi nhớ
Xao xác lá me bay đầy phố
Hai bên hè lá rớt phủ gót chân…
Tuổi học trò mùa hè
là mùa đau buồn nhất. Cho dù sau đó ta có những ngày rong chơi sau
một niên học miệt mài. Dù biết rằng chỉ tạ từ nhau có ba tháng rồi
thôi. Thế mà lưu bút cứ chuyền tay nhau… Ngày cuối chia tay của mùa
hè vẫn là những ánh mắt rưng rưng nhìn nhau trong ngấn lệ, mà bản
nhạc "Nỗi buồn hoa phượng”…cứ vậy mà làm đau lòng không biết bao
tầng lớp học sinh trong ám ảnh chia ly. ”Màu hoa phượng thắm như máu
con tim, mỗi lần hè thêm kỷ niệm… Người xưa biết đâu mà tìm”. Vâng,
bởi thế mà hoa phượng là màu đỏ thẫm, như màu máu con tim. Cái màu
mà tạo hóa đã cho một loài hoa học trò buồn thương đến vậy. Nhìn
màu hoa mà lệ ứa trong tim. Tác giả Trương Nam Chi cũng bị loài hoa
phượng vỹ này ám ảnh như thế. Mà trong nắng mưa mưa nắng của cuộc
đời không làm sao quên được với câu thơ kết thật hay và đầy xúc động.
Trong lòng ta mùa phượng vĩ rất gấn
Màu hoa của tuổi học trò rạo rực
Để mai này trên bước đường xuôi ngược
Nhớ một thời gió cuốn tóc mây bay
Dung Thị Vân
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật lại ngày 14.7.2014
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 14.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
© Tác giả giữ bản quyền.
Cập nhật lại ngày 14.7.2014
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 14.11.2010
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét