Thơ Trúc thanh Tâm (Châu Đốc - An Giang)
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
Khi cuộc sống ngày càng thêm chật vật
Bởi tình, tiền là nỗi khổ triền miên
Ta sàng lọc lại mình bao kiến thức
Treo nỗi buồn lơ lửng mảnh trăng nghiêng!
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
THẾ GIAN NẦY QUÝ LẮM EM ƠI
Khi cuộc sống ngày càng thêm chật vật
Bởi tình, tiền là nỗi khổ triền miên
Ta sàng lọc lại mình bao kiến thức
Treo nỗi buồn lơ lửng mảnh trăng nghiêng!
Thời thế mới mà trông ra rất cũ
Chuyện đời xưa lại chẳng cũ bao giờ
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Thơ viết hoài có đốt chẳng ra tro!
Sự việc gì mà ồn ào đến vậy
Có văn chương còn cứu rỗi cho đời
Có thầy thuốc còn cứu người thoát hiểm
Tận thế ư, nào phải trò chơi!
Nghe chim hót hương đời bay bát ngát
Đường chông gai vẫn vững bước chân mình
Lúc nào đó ta trở về cát bụi
Thật diệu kỳ trong cõi tử sinh!
Có nhiều lúc ta cám ơn, không nói
Sự lọc lừa nói chẳng cám ơn
Quên và nhớ sao đồng tình đến vậy
Yêu hòa mình, sống chẳng thiệt hơn!
Ta có trái tim và quê hương có một
Nên nâng niu như thể tình nhân
Ý tưởng bao la trong con người nhỏ bé
Cuộc trăm năm so lại thấy thật gần!
Nhìn lên thấy trời cao lồng lộng
Ngó ngang người, ta biết sống như ai
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Bận lòng chi cho đến kiếp mai!
Còn thân thích, còn bạn bè hơn báu vật
Còn yêu đương, còn hưởng thụ của đời
Nửa sự thật đâu phải là sự thật
Thế gian nầy quý lắm, em ơi!
Trúc Thanh Tâm
NGHE LẠC BÊN ĐỜI
TIẾNG QUỐC KÊU
Đời tôi là cả đời thơ
Gởi quê hương, gởi ngày xưa của mình!
Mẹ kể, tản cư về Ông Hổ
Nhà nội gần sông, lợp lá dừa
Cha đi giữ nước từ dạo đó
Gió lùa khóm trúc, tiếng gà trưa!
Tóc nội dần pha bông gòn chín
Là biết đời tôi thêm lớn khôn
Thương nọc trầu vàng, hàng cau trắng
Nhìn khói đốt đồng, rạ cháy lan!
Lòng mẹ như con sông êm ả
Lớn ròng, xuôi ngược cả đời tôi
Vườn sau chim hót bình yên quá
Còn thấy riêng tôi một khoảng trời!
Khoai lùi tro nướng thương mùi khói
Mát lòng từng ngụm nước mưa thơm
Quày chuối nghiêng cây vừa chín bói
Đậm đà như cá lóc nướng rơm!
Gần tết, tát đìa đông vui quá
Tôi xuống quậy sình để bắt hôi
Đâu chơi trốn kíếm mà ma giấu
Giấu suốt một thời tuổi thơ tôi!
Nội lại dọn nhà về miệt dưới
Long Xuyên từ đó cách xa hơn
Bìm bịp kêu, nhớ mùa nước nổi
Nước mắt rơi, tôi đã biết buồn!
Làm sao quên được Cần Thơ Bé
Có cô bạn nhỏ thật đáng yêu
Hôm nay về lại nhiều thay đổi
Qua cầu Hoàng Diệu gió trời reo!
Xuống bến Ô Môi nhìn con nước
Nhớ mẹ chèo xuồng đi chợ khuya
Bông tràm bay trắng trời mơ ước
Đâu rồi tiếng quết bánh phồng xưa!
Giờ đây, bóng mẹ không còn nữa
Nhìn lại mình, tóc nhuốm muối tiêu
Thương cuộc sống nầy, lòng se thắt
Nghe lạc bên đời tiếng quốc kêu!
Trúc Thanh Tâm
TIẾNG ĐỘC HUYỀN
Tiếng độc huyền rơi từ quá khứ
Xé hồn ta, chảy máu trinh nguyên
Áo hoa mờ ảo trong sương mỏng
Là những ẩn tình ta với em!
Phương Nam ơi, bạt ngàn lúa trổ
Cánh cò chao, trắng muốt tuổi thơ
Và trai, gái vẫn thề non hẹn biển
Phải lòng nhau nên cứ bắt đợi chờ!
Tiếng mẹ ru, võng đưa kẽo kẹt
Gió ruộng đồng khuấy động thời gian
Trong im vắng, đừng ai làm tan vỡ
Giữa không gian, trầm bổng một ngón đàn!
Chiều Bảy Núi, đất trời như gần lại
Đêm Núi Sam, trăng đẹp quá trăng ơi
Trong sâu thẳm đắng cay và hạnh phúc
Ta ru ta, với thân phận làm người!
Đừng nói trăm năm đi không tới
Cuộc đời nầy như giấc ngủ non
Tuổi thơ ơi, nụ cười mới lớn
Người học hoài chưa hết cái khôn!
Ta đứng cười vang cùng thế sự
Lở, bồi rồi như một giấc mơ
Để nghe trăn trở bao dòng lệ
Đủ biết tình yêu chẳng bến bờ!
Cả một đời ta, vai gánh nặng
Văn chương, thân hữu với tình em
Thiên đường, địa ngục gần nhau lắm
Còn tiếng độc huyền rớt trong đêm!
Trúc Thanh Tâm
TRONG CUỘC SỐNG NẦY
Xin được nói
Nói cùng anh lời thân mật
Bởi tôi biết anh thích sự thật
Đã từ lâu, sự thật cứ thổi phồng
Bao giáo điều, đầy sáo rỗng bên trong
Cái tệ hại, chủ quan đầy phi lý ...
Anh nghĩ gì
Khi dân mình vẫn áo rách, đói cơm
Đang kêu cứu những giọt thơm mưa mốc
Lãng đãng quá mảng trời hy vọng
Họ được gì
Những tự do, hạnh phúc trong tay
Sống cầm hơi, vất vả từng ngày
Khi nghĩ đến ngày mai, rất ít ...
Anh có nghe
Lòng dân đang thổn thức
Vì quê hương luôn trăn trở, tự hào
Lao động nghèo, trí thức thật được bao nhiêu
Rốt cuộc bị bào mòn suy nghĩ
Xã hội ta, còn hoài vị kỷ
Chưa thoát ra những bảo thủ, giả vờ
Cây cuộc đời trong ruột đã héo khô
Những hoa, trái cứ thờ ơ vay mượn ...
Anh đã biết
Thế nào lý tưởng
Cho thần dân luôn kính trọng, tôn thờ
Đừng bao giờ thống trị như vua
Rồi sinh sát trong tay không thương tiếc
Chúng ta sống đừng như con vẹt
Cứ thản nhiên trong nhịp sống hô hào
Khi công bằng còn lắm lao đao
Anh có thấy thế gian đang nhiễm độc ...
Xin anh hiểu
"Muốn chiến thắng phải dùng bạo lực
Nhưng trị dân không thể thiếu lòng nhân"
Sự thật không xa, đang ở thật gần
Nhưng phải biết trân trọng nguồn chất xám
Hãy ví như món hàng mua, bán
Lành mạnh cạnh tranh, chất lượng biết ai hơn
Xin nhớ cho, chất xám phải có hồn
Biết thắp sáng quê hương bằng nhiệt huyết!
Cần Thơ,1980
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 16.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bởi tình, tiền là nỗi khổ triền miên
Ta sàng lọc lại mình bao kiến thức
Treo nỗi buồn lơ lửng mảnh trăng nghiêng!
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Kỷ niệm chương "Vì sự nghiệp văn học nghệ thuật Việt Nam"
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
THẾ GIAN NẦY QUÝ LẮM EM ƠI
Khi cuộc sống ngày càng thêm chật vật
Bởi tình, tiền là nỗi khổ triền miên
Ta sàng lọc lại mình bao kiến thức
Treo nỗi buồn lơ lửng mảnh trăng nghiêng!
Thời thế mới mà trông ra rất cũ
Chuyện đời xưa lại chẳng cũ bao giờ
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Thơ viết hoài có đốt chẳng ra tro!
Sự việc gì mà ồn ào đến vậy
Có văn chương còn cứu rỗi cho đời
Có thầy thuốc còn cứu người thoát hiểm
Tận thế ư, nào phải trò chơi!
Nghe chim hót hương đời bay bát ngát
Đường chông gai vẫn vững bước chân mình
Lúc nào đó ta trở về cát bụi
Thật diệu kỳ trong cõi tử sinh!
Có nhiều lúc ta cám ơn, không nói
Sự lọc lừa nói chẳng cám ơn
Quên và nhớ sao đồng tình đến vậy
Yêu hòa mình, sống chẳng thiệt hơn!
Ta có trái tim và quê hương có một
Nên nâng niu như thể tình nhân
Ý tưởng bao la trong con người nhỏ bé
Cuộc trăm năm so lại thấy thật gần!
Nhìn lên thấy trời cao lồng lộng
Ngó ngang người, ta biết sống như ai
Đời ngắn ngủi, đi hết đời chưa hết
Bận lòng chi cho đến kiếp mai!
Còn thân thích, còn bạn bè hơn báu vật
Còn yêu đương, còn hưởng thụ của đời
Nửa sự thật đâu phải là sự thật
Thế gian nầy quý lắm, em ơi!
Trúc Thanh Tâm
NGHE LẠC BÊN ĐỜI
TIẾNG QUỐC KÊU
Đời tôi là cả đời thơ
Gởi quê hương, gởi ngày xưa của mình!
Mẹ kể, tản cư về Ông Hổ
Nhà nội gần sông, lợp lá dừa
Cha đi giữ nước từ dạo đó
Gió lùa khóm trúc, tiếng gà trưa!
Tóc nội dần pha bông gòn chín
Là biết đời tôi thêm lớn khôn
Thương nọc trầu vàng, hàng cau trắng
Nhìn khói đốt đồng, rạ cháy lan!
Lòng mẹ như con sông êm ả
Lớn ròng, xuôi ngược cả đời tôi
Vườn sau chim hót bình yên quá
Còn thấy riêng tôi một khoảng trời!
Khoai lùi tro nướng thương mùi khói
Mát lòng từng ngụm nước mưa thơm
Quày chuối nghiêng cây vừa chín bói
Đậm đà như cá lóc nướng rơm!
Gần tết, tát đìa đông vui quá
Tôi xuống quậy sình để bắt hôi
Đâu chơi trốn kíếm mà ma giấu
Giấu suốt một thời tuổi thơ tôi!
Nội lại dọn nhà về miệt dưới
Long Xuyên từ đó cách xa hơn
Bìm bịp kêu, nhớ mùa nước nổi
Nước mắt rơi, tôi đã biết buồn!
Làm sao quên được Cần Thơ Bé
Có cô bạn nhỏ thật đáng yêu
Hôm nay về lại nhiều thay đổi
Qua cầu Hoàng Diệu gió trời reo!
Xuống bến Ô Môi nhìn con nước
Nhớ mẹ chèo xuồng đi chợ khuya
Bông tràm bay trắng trời mơ ước
Đâu rồi tiếng quết bánh phồng xưa!
Giờ đây, bóng mẹ không còn nữa
Nhìn lại mình, tóc nhuốm muối tiêu
Thương cuộc sống nầy, lòng se thắt
Nghe lạc bên đời tiếng quốc kêu!
Trúc Thanh Tâm
TIẾNG ĐỘC HUYỀN
Tiếng độc huyền rơi từ quá khứ
Xé hồn ta, chảy máu trinh nguyên
Áo hoa mờ ảo trong sương mỏng
Là những ẩn tình ta với em!
Phương Nam ơi, bạt ngàn lúa trổ
Cánh cò chao, trắng muốt tuổi thơ
Và trai, gái vẫn thề non hẹn biển
Phải lòng nhau nên cứ bắt đợi chờ!
Tiếng mẹ ru, võng đưa kẽo kẹt
Gió ruộng đồng khuấy động thời gian
Trong im vắng, đừng ai làm tan vỡ
Giữa không gian, trầm bổng một ngón đàn!
Chiều Bảy Núi, đất trời như gần lại
Đêm Núi Sam, trăng đẹp quá trăng ơi
Trong sâu thẳm đắng cay và hạnh phúc
Ta ru ta, với thân phận làm người!
Đừng nói trăm năm đi không tới
Cuộc đời nầy như giấc ngủ non
Tuổi thơ ơi, nụ cười mới lớn
Người học hoài chưa hết cái khôn!
Ta đứng cười vang cùng thế sự
Lở, bồi rồi như một giấc mơ
Để nghe trăn trở bao dòng lệ
Đủ biết tình yêu chẳng bến bờ!
Cả một đời ta, vai gánh nặng
Văn chương, thân hữu với tình em
Thiên đường, địa ngục gần nhau lắm
Còn tiếng độc huyền rớt trong đêm!
Trúc Thanh Tâm
TRONG CUỘC SỐNG NẦY
Xin được nói
Nói cùng anh lời thân mật
Bởi tôi biết anh thích sự thật
Đã từ lâu, sự thật cứ thổi phồng
Bao giáo điều, đầy sáo rỗng bên trong
Cái tệ hại, chủ quan đầy phi lý ...
Anh nghĩ gì
Khi dân mình vẫn áo rách, đói cơm
Đang kêu cứu những giọt thơm mưa mốc
Lãng đãng quá mảng trời hy vọng
Họ được gì
Những tự do, hạnh phúc trong tay
Sống cầm hơi, vất vả từng ngày
Khi nghĩ đến ngày mai, rất ít ...
Anh có nghe
Lòng dân đang thổn thức
Vì quê hương luôn trăn trở, tự hào
Lao động nghèo, trí thức thật được bao nhiêu
Rốt cuộc bị bào mòn suy nghĩ
Xã hội ta, còn hoài vị kỷ
Chưa thoát ra những bảo thủ, giả vờ
Cây cuộc đời trong ruột đã héo khô
Những hoa, trái cứ thờ ơ vay mượn ...
Anh đã biết
Thế nào lý tưởng
Cho thần dân luôn kính trọng, tôn thờ
Đừng bao giờ thống trị như vua
Rồi sinh sát trong tay không thương tiếc
Chúng ta sống đừng như con vẹt
Cứ thản nhiên trong nhịp sống hô hào
Khi công bằng còn lắm lao đao
Anh có thấy thế gian đang nhiễm độc ...
Xin anh hiểu
"Muốn chiến thắng phải dùng bạo lực
Nhưng trị dân không thể thiếu lòng nhân"
Sự thật không xa, đang ở thật gần
Nhưng phải biết trân trọng nguồn chất xám
Hãy ví như món hàng mua, bán
Lành mạnh cạnh tranh, chất lượng biết ai hơn
Xin nhớ cho, chất xám phải có hồn
Biết thắp sáng quê hương bằng nhiệt huyết!
Cần Thơ,1980
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 16.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét