Thơ Ngọc Mai Bắc Mỹ trang 2: Hoa trong tuyết
Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014
Chùm thơ "Tuyết òa nỗi nhớ" của Ngọc Mai (Bắc Mỹ)
Quê mẹ ấm dòng xuân đang đến
Quê mẹ ấm dòng xuân đang đến
Phương xa xứ lạ tuyết vây cành
Xin dâng nắm tuyết mừng xuân mẹ
Phúc lộc đầu năm sức khỏe lành
Thông
tin cá nhân: (VanDanViet) Xin dâng nắm tuyết mừng xuân mẹ
Phúc lộc đầu năm sức khỏe lành
Tác giả Ngọc Mai
Tên
thật Mai Thanh Ngọc
Quê
quán: TP. Đà Nẵng
Hiện định cư tại Bắc Hoa Kỳ
Email: ngoctmai@gmail.com
Hiện định cư tại Bắc Hoa Kỳ
Email: ngoctmai@gmail.com
_____
HÁI TUYẾT MỪNG XUÂN MẸ
Quê mẹ ấm dòng xuân đang đến
Phương xa xứ lạ tuyết vây cành
Xin dâng nắm tuyết mừng xuân mẹ
Phúc lộc đầu năm sức khỏe lành
Ngọc Mai
SÁNG NOEL
Phương xa xứ lạ tuyết vây cành
Xin dâng nắm tuyết mừng xuân mẹ
Phúc lộc đầu năm sức khỏe lành
Ngọc Mai
SÁNG NOEL
Góc trời đông mặt trời lú dạng
Đưa muôn người về với Noel
Ngày chúa ban ơn! con người không đạo
Chúa có buồn! con chưa thấy gì vui
Trời ửng sáng bên ngoài buốt rét(*)
Góc trời xa chưa bóng dáng người qua
Noel đã bao mùa ta đếm được
Nhớ thương ôi hình bóng Noel nhà!
Cứ mỗi mùa chầm chậm trôi qua
Thương thân phân trôi bến bờ xa tít
Noel này đường về quê mù mịt
Gom yêu thương nhen ấm rét quê người. Noel thứ 19 quê người
Ngọc Mai
------------
(*) nhiệt độ hiện là 22 độ F khoàng trừ 5 đô C
------------
Cứ mỗi lần nhìn những chiếc lá xanh đổi màu, trông vẽ đẹp nơi xa xôi quê người, vẽ đẹp đó có bao nhiêu trong tôi, thì trong lòng quặn thắt bấy nhiêu, năm nào cũng như năm nào cái ngày mưa to gió lớn sẽ về đến quê hương miền trung yêu thương mình, tôi thấy mỗi năm, mỗi năm lại mạnh mẽ hơn, người dân nghèo chịu nhiều thương đau hơn.
“Tôi yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ”
(Thơ Giang Nam)
THU
Thu rơi góp nhặt lá vàng
Mùa đầu (*) gieo khổ tràn lan việc làm
Ngổn ngang cây cỏ lá cành
Đàn nai ngơ ngác vẽ thành lời thu
Về đây sống với cảnh trời
Thiên nhiên chim thú ươm lời yêu thương
Phận đời nghĩ cũng vô thường
Bôn ba tạo dựng mảnh vườn mưu sinh
Lang thang chiếc lá chao mình
Vàng phai giây phút vô tình heo may
Đời ta như lá thu dày
Yêu thương ta muốn tỏ bày cùng thu!
Ngọc Mai
----
(*) Ngôi nha mới mua cạnh mé rừng
THU
Thu rơi góp nhặt lá vàng
Mùa đầu (*) gieo khổ tràn lan việc làm
Ngổn ngang cây cỏ lá cành
Đàn nai ngơ ngác vẽ thành lời thu
Về đây sống với cảnh trời
Thiên nhiên chim thú ươm lời yêu thương
Phận đời nghĩ cũng vô thường
Bôn ba tạo dựng mảnh vườn mưu sinh
Lang thang chiếc lá chao mình
Vàng phai giây phút vô tình heo may
Đời ta như lá thu dày
Yêu thương ta muốn tỏ bày cùng thu!
Ngọc Mai
----
(*) Ngôi nha mới mua cạnh mé rừng
----
THU TUYẾT LƯỢN
Tuyết lượn vào chiều thu
Lá vàng chưa trắng hết
Còn vương vướng chút hè
Thu đang còn hương lá
Bâng khuâng khúc mùa giao
Chiều buông buồn thật lạ
Khóc thương tháng ngày xa
Thu còn trên phiếm lá
Chiều buồn tuyết lượn qua
Gió thu chiều lạnh buốt
Chú nai vàng thẩn tha
Trông cảnh trời tuyết lã
Phủ kín bóng trời xa
Thu tràn trong đáy mắt
Tuyết, nai vàng bên ta
Tình thu thương nhớ mẹ
Tiếng lòng đếm thu qua
Mùa đông quê mình đến
Bão lũ mấy lần qua
Thương mẹ già chèo chống
Giữa đất trời mênh mông
Chiều thu mẹ yêu ơi
Tuyết lượn mấy giờ rồi
Lá vàng co vì lạnh
Quê nhà mẹ mõi mong
Đời con đang phiêu bạt
Nhớ mẹ không thành lời
Trời thu nhìn tuyết rơi…
11/16/2013
Ngọc Mai
THƠ ĐÁP
THU TUYẾT LƯỢN
Tuyết lượn vào chiều thu
Lá vàng chưa trắng hết
Còn vương vướng chút hè
Thu đang còn hương lá
Bâng khuâng khúc mùa giao
Chiều buông buồn thật lạ
Khóc thương tháng ngày xa
Thu còn trên phiếm lá
Chiều buồn tuyết lượn qua
Gió thu chiều lạnh buốt
Chú nai vàng thẩn tha
Trông cảnh trời tuyết lã
Phủ kín bóng trời xa
Thu tràn trong đáy mắt
Tuyết, nai vàng bên ta
Tình thu thương nhớ mẹ
Tiếng lòng đếm thu qua
Mùa đông quê mình đến
Bão lũ mấy lần qua
Thương mẹ già chèo chống
Giữa đất trời mênh mông
Chiều thu mẹ yêu ơi
Tuyết lượn mấy giờ rồi
Lá vàng co vì lạnh
Quê nhà mẹ mõi mong
Đời con đang phiêu bạt
Nhớ mẹ không thành lời
Trời thu nhìn tuyết rơi…
11/16/2013
Ngọc Mai
THƠ ĐÁP
của đại ca Mai Hữu Phước
Ngọc Mai lắm lúc đầy khí khái
Chim nhỏ nhưng trời rộng cánh bay
Góc núi hoang vu mà gió lộng
Thắm đỏ rừng hoa thoả chí tài!
Ngửa cổ trông trời buông khúc hát
A ha đời mới nhọc nhằn sao
Phố phường sao lắm người trơ tráo
Ta mở lòng ta để gió vào!·
Mai Hữu Phước
MUỐN THÀNH CHIM NHỎ
Sống với loài người lừa qua gạt lại
Ta lên rừng sống với chim cu
Nói năng tâm sự cùng muôn thú
Thú nhận lời ta mắt hé cười
Thà làm như vậy trong trời đất
Chẳng mất lòng ai dẫu tỉnh say
Sống với loài người nhiều chuyện quá
Lên rừng ta sống thấy hay hay
Mai này ta trở thành chim nhỏ
Ca hát với trời muôn cỏ cây
Người có nghe ta đừng trách móc
Ta là chim nhỏ giữa trời mây.
Ngọc Mai
Ngọc Mai
Ngọc Mai lắm lúc đầy khí khái
Chim nhỏ nhưng trời rộng cánh bay
Góc núi hoang vu mà gió lộng
Thắm đỏ rừng hoa thoả chí tài!
Ngửa cổ trông trời buông khúc hát
A ha đời mới nhọc nhằn sao
Phố phường sao lắm người trơ tráo
Ta mở lòng ta để gió vào!·
Mai Hữu Phước
MUỐN THÀNH CHIM NHỎ
Sống với loài người lừa qua gạt lại
Ta lên rừng sống với chim cu
Nói năng tâm sự cùng muôn thú
Thú nhận lời ta mắt hé cười
Thà làm như vậy trong trời đất
Chẳng mất lòng ai dẫu tỉnh say
Sống với loài người nhiều chuyện quá
Lên rừng ta sống thấy hay hay
Mai này ta trở thành chim nhỏ
Ca hát với trời muôn cỏ cây
Người có nghe ta đừng trách móc
Ta là chim nhỏ giữa trời mây.
Ngọc Mai
Ngọc Mai
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Bắc Mỹ ngày 26.12.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Mây che khuất nửa vầng trăng
Cây che khuất nửa bóng hằng ngoài kia
Hạt sương vướng víu gót khuya
Nhìn quanh chỉ thấy đầm đìa giọt sao
Gió đùa lay bóng xôn xao
Hôn lên mái tóc hanh hao dỗ dành
Vườn ươm nụ mới trên cành
Xuân xa đang nhú chồi xanh quê nhà.
Bắc Mỹ 3/7/2011
Ngọc Mai
MỘT ĐÊM MƯA
Gần hết nữa đời bơi bể lớn
Gian nan dẫm đạp tứ tung chiều
Trần ai, lai khổ chân trời lạ
Lửa thử vàng cho kiếp bạt phiêu
Ta cõng quê hương đi khá dài
Thời gian trôi mãi chẳng chờ ai
Nỗi niềm kí ức đêm thao thức
Chưa hết nợ đời tóc đã phai
Được đến quê người bơi bể lớn
Còn hơn quê mẹ tắm ao vơi
Ngẩm lại cuộc đời như cát bụi
Lên non xuống biển đếm ngày rơi.
Ngọc Mai
GIÓ CHIỀU
Gió chiều đông rét đường cô quạnh
Tuyết trắng dọc chiều trắng cả đen
Con đường qua lại cây trơ trắng
Thêm một mùa đông anh nhớ em.
Chiều đầu năm mới Tây 2012
Ngọc Mai
GIÓ KHUYA
Khai bút đầu năm
Đêm đã khuya rồi trời đang ngũ
Mênh mang đêm vắng gió lạc loài
Lòng người viễn xứ đan tâm sự
Ai biết phận đời ai hiểu ai!
Gió lùa hiu hắt đem sầu nhớ
Tâm trạng cô liêu lịm bốn bề
Hồn lan man gió nơi quê mẹ
Gởi cả phận đời trong gió khuya
Đêm nay thức trắng chờ khuya hết
Đếm giọt thời gian đến nghẹn ngào
Phố vắng yên lành đang say giấc
Riêng tôi lạc giữa trời trăng sao.
Đêm trắng cuối năm Tây 2011
Ngọc Mai
Ngọc Mai
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Bắc Mỹ ngày 20.12.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Gió trời gọi lá vào thu
Đất người xa tít mịt mù bóng mưa
Đón thu đã hết mấy mùa
Vàng phai dạ nhớ quê xưa não nùng
Vườn nhà cúc nở gợi xuân
Trắng, vàng, tím, đỏ lòng rưng nơi này
Trời chớm thu nắng vơi đầy
Vườn thu lá cũng đan dày ý thơ
Tóc xưa giờ ngã hai màu
Lòng quê vất vã, đã lâu mẹ chờ
Con nay lận đận cuối bờ
Đợi con đã hết bao mùa lá rơi.
9/3/2011
Ngọc Mai
THỨ BẢY CUỐI THU
Tặng anh Trần Long NC (*)
Phiếm lá trên cành cao vướng víu
Đong đưa theo gió nhẹ chiều buông
Lá tàn mây rũ ngày thu cuối
Gói ghém ân tình gởi nắng phai
Chiều thu thứ bảy hồn theo gió
Gởi nắng thu về thăm cố hương
Phố người thu lạ hiu hiu lạnh
Đất trời thu cuối thêm cô liêu
Đã hết bao thu tàn rồi nhĩ?
Phận buồn theo lá cuốn lang thang
Có bao gã dại như tôi nghĩ!
Hồn bổng lạc chiều thứ bảy cuối thu.
Thứ bảy 11/20/2011
----
(*) NC: tiểu bang North Carolina Trần Long là giáo viên 26 năm tai Đồng Nai, anh rất buồn tâm sự
----
(*) NC: tiểu bang North Carolina Trần Long là giáo viên 26 năm tai Đồng Nai, anh rất buồn tâm sự
----
TỪ ĐẦU
(Tặng anh Trần Long GV mới sang)
Góp nhặt ngày xưa chôn vào cổ mộ
Lập lại cuộc đời trên đất Hello(*)
Kỷ niệm quê nhà bao nhiêu khó khổ
Làm lại từ đầu một thuở bi bô.
Ngọc Mai
----
(*)Sáng Hi, chiều bye cuối tuần thanks you.
(*)Sáng Hi, chiều bye cuối tuần thanks you.
----
MƯA THU NHẸ HẠT
Mưa nhẹ hạt
Suốt ngày
Cỏ vui
Đón những hạt mưa rơi
Những chiếc lá
Rũ mình buồn tím cảnh
Tiếng mưa rơi
Sao quằn quại đáy lòng
Tâm sự gì
Trong tiếng mưa xa
Nói buồn trong tôi không đúng!
Nói chữ vui thì thẹn với lòng!
Ta hỏi ta
Là ai trên đất nước xa xôi này?
Lan man với nữa kiếp người ngắn ngủi
Sáng hi, chiều bye, cuối tuần thanks you!(*)
Nhớ nữa đời sống ở quê yêu
Sách vỡ thiếu
Cơm lững lòng cũng thiếu
Thế mà vui
Với giọng nói quê mình.
Bắc Mỹ 11/2011
Ngọc Mai
MƯA THU NHẸ HẠT
Mưa nhẹ hạt
Suốt ngày
Cỏ vui
Đón những hạt mưa rơi
Những chiếc lá
Rũ mình buồn tím cảnh
Tiếng mưa rơi
Sao quằn quại đáy lòng
Tâm sự gì
Trong tiếng mưa xa
Nói buồn trong tôi không đúng!
Nói chữ vui thì thẹn với lòng!
Ta hỏi ta
Là ai trên đất nước xa xôi này?
Lan man với nữa kiếp người ngắn ngủi
Sáng hi, chiều bye, cuối tuần thanks you!(*)
Nhớ nữa đời sống ở quê yêu
Sách vỡ thiếu
Cơm lững lòng cũng thiếu
Thế mà vui
Với giọng nói quê mình.
Bắc Mỹ 11/2011
Ngọc Mai
----
(*) ngôn từ của những người làm hảng, sáng gặp nhau said Hi, chiều chia tay said bye, cuối tuần xếp phát cho cái check (tiền lương) thì thanks you.
----
(*) ngôn từ của những người làm hảng, sáng gặp nhau said Hi, chiều chia tay said bye, cuối tuần xếp phát cho cái check (tiền lương) thì thanks you.
----
VIẾNG MỘ NGUYỄN THỊ BÍCH THUẬN
Thơ viết trên chuyến bay từ Korea về Newyork Hè-2009
Ngọc về thăm lại Thuận đây!
Nhà sao cỏ phủ nơi này hoang sơ?
Trên bia nét chữ mờ mờ
Ngày sinh, ngày mất, trăng thơ khóc người.
Thắp cho Thuận nén hương tươi
Nhịp cầu ai cắt xa người tình quê
Hồn nay yên nghỉ nơi về
Tiếng lòng Ngọc gởi buốt tê cuối trời.
Chiều xa nắng chảy chân đồi
Hương trầm nghi ngút ru hời gọi ai
Gần nhau sao lại thở dài
Rưng rưng khóe mắt dẳng dai đáy lòng.
Chiều buông mây gió ngược dòng
Chia tay Thuận nhé, mắt lòng cay cay
Chân đi cỏ víu gót giầy
Như ai đang níu, một thời mến thương.
Ngọc Mai
MỘT ĐÊM TUYẾT RƠI
Chiều qua vườn cỏ xanh màu lá
Ngũ hết một đêm lá nhuộm màu
Vốn dĩ trần đời là như vậy
Làm người ai biết được mai sau.
VƯƠNG VẤN
Đã hết mấy mùa đông rồi nhĩ?
Là hết bao lần ngắm tuyết rơi
Thương cho một kiếp người tạm bợ
Vui buồn đau khổ đếm sao vơi.
SƯỚNG NHƯ THẦY
Sống ở trên đời không tiền bạc
Sướng hơn những kẻ lắm bạc vàng
Đêm về ngũ bụi không lo nghĩ
Như thầy Bùi Giáng chẳng lo toan.
THÂN Ở ĐẤT NGƯỜI
HỒN QUÊ MẸ
Đất người đông đến hoa bày phố
Là màu hoa tuyết trắng như vôi
Là mùa quê mẹ hoa đang nở
Đông giá bên con, bển tết rồi!
CẢM NHẬN MÙA ĐÔNG
Cây cối theo mùa đông chết rét
Nhờ phước, ta còn sống trơ đây
Cây ủ nhựa dấu mình trong rét
Còn riêng ta ủ rét đợi ngày.
BẠN CHỜ XUÂN
Mười bảy lần không đón xuân quê
Bè bạn chờ lâu trách chẳng về
Xót dạ ra nhìn hoa tuyết lượn
Nhặt cành bông trắng cắm bình quê.
Bắc Mỹ 2/25/1011
Ngọc Mai
Ngọc Mai
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Bắc Mỹ ngày 21.7.2012
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
VƯỜN CÂY
Kính Nhạc Phụ-Trần Quang Bình
Cây vườn đến lúc đìu hiu
Thiếu yêu thương của mỗi chiều có ba
Hè sang nắng đổ chói lòa
Nắng đâu biết được tuổi già sức khô.
Mai này cây sẽ bơ vơ
Bệnh tình ba đã ngày giờ không xa
Đứng đi khập khiểng trong nhà
Tiếng lòng cảm nhận sắp xa vườn rồi.
Rồi ngày cây sẽ mồ côi
Vườn thơ vắng lạnh ai mô chăm chừng
Cây vườn khô héo nhớ nhung
Ba về cõi mộng vườn rưng khóc người.
6/26/2012
Ngọc Mai
VỀ THĂM NHÀ CŨ
Mười năm quay lại cố hương
Nhà xưa phên liếp bốn phương gió lùa
"Mực”(*) gầy nhìn chủ ngẩn ngơ
Vẫy đuôi gọi tháng ngày xưa trở về
(*) chó đen người nuôi thường gọi là con "mực”
TRĂNG QUÊ
Trăng quê vít ngọn tre làng
Soi dòng sông cũ thuở còn ấu thơ
Thương mình lữ khách bơ vơ
Lại thương thân bạn bây giờ là đây!
NHỚ BẠN
Nghe mưa đếm giọt buồn ray rức
Về làng nằm nhớ bạn xa xưa
Chôi ôi, thương quá đời ly loạn
Còn vọng trong mơ tiếng trẻ đùa
KHÓM HỒNG
Góc sân sót lai khóm hồng
Khoe cành hàm tiều như mong người về
Nắng chiều hoang hoải cơn mê
Cố nhân ơi!… Vọng bốn bề vắng tanh.
Bắc Mỹ Chiều hè 6/24/2011
Ngọc Mai
Kính Nhạc Phụ-Trần Quang Bình
Cây vườn đến lúc đìu hiu
Thiếu yêu thương của mỗi chiều có ba
Hè sang nắng đổ chói lòa
Nắng đâu biết được tuổi già sức khô.
Mai này cây sẽ bơ vơ
Bệnh tình ba đã ngày giờ không xa
Đứng đi khập khiểng trong nhà
Tiếng lòng cảm nhận sắp xa vườn rồi.
Rồi ngày cây sẽ mồ côi
Vườn thơ vắng lạnh ai mô chăm chừng
Cây vườn khô héo nhớ nhung
Ba về cõi mộng vườn rưng khóc người.
6/26/2012
Ngọc Mai
VỀ THĂM NHÀ CŨ
Mười năm quay lại cố hương
Nhà xưa phên liếp bốn phương gió lùa
"Mực”(*) gầy nhìn chủ ngẩn ngơ
Vẫy đuôi gọi tháng ngày xưa trở về
(*) chó đen người nuôi thường gọi là con "mực”
TRĂNG QUÊ
Trăng quê vít ngọn tre làng
Soi dòng sông cũ thuở còn ấu thơ
Thương mình lữ khách bơ vơ
Lại thương thân bạn bây giờ là đây!
NHỚ BẠN
Nghe mưa đếm giọt buồn ray rức
Về làng nằm nhớ bạn xa xưa
Chôi ôi, thương quá đời ly loạn
Còn vọng trong mơ tiếng trẻ đùa
KHÓM HỒNG
Góc sân sót lai khóm hồng
Khoe cành hàm tiều như mong người về
Nắng chiều hoang hoải cơn mê
Cố nhân ơi!… Vọng bốn bề vắng tanh.
Bắc Mỹ Chiều hè 6/24/2011
Ngọc Mai
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Bắc Mỹ ngày 04.7.2012
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
HẠ CUỐI
Tặng QT
Em như chùm phượng tháng Năm
Anh như vạc đất khô khan sân trường
Duyên nào thành nỗi vấn vương
Để cho gốc phượng ngún hương đất cằn
Một đêm dông gió vùng vằng
Yêu thương rơi mất áo trăng mùa hè
Chỉ còn ê ả tiếng ve
Sân trường gốc phượng đỏ hoe xác tình
Mùa hè rồi sẽ hồi sinh
Tháng Năm rồi sẽ trở mình phượng ơi!
Sân xưa thưa tiếng ve rồi
Đất mong chờ phượng bồi hồi tháng năm.
5/17/2012
Ngọc Mai
ĐÊM CHIA TAY
Tặng QT
Thân em gởi lại quê nhà
Hồn em tôi cõng bôn ba xứ người
Nhìn nhau lệ rớm con ngươi
Hồn tôi em giữ trong đôi mắt buồn
Chia tay hồn níu lấy hồn
Em về, đêm trắng choàng ôm đất trời
Tôi về nơi chẳng có nơi
Xác hồn lãng đãng ngàn khơi chập chùng.
Đêm May 6th 2012
Em như chùm phượng tháng Năm
Anh như vạc đất khô khan sân trường
Duyên nào thành nỗi vấn vương
Để cho gốc phượng ngún hương đất cằn
Một đêm dông gió vùng vằng
Yêu thương rơi mất áo trăng mùa hè
Chỉ còn ê ả tiếng ve
Sân trường gốc phượng đỏ hoe xác tình
Mùa hè rồi sẽ hồi sinh
Tháng Năm rồi sẽ trở mình phượng ơi!
Sân xưa thưa tiếng ve rồi
Đất mong chờ phượng bồi hồi tháng năm.
5/17/2012
Ngọc Mai
ĐÊM CHIA TAY
Tặng QT
Thân em gởi lại quê nhà
Hồn em tôi cõng bôn ba xứ người
Nhìn nhau lệ rớm con ngươi
Hồn tôi em giữ trong đôi mắt buồn
Chia tay hồn níu lấy hồn
Em về, đêm trắng choàng ôm đất trời
Tôi về nơi chẳng có nơi
Xác hồn lãng đãng ngàn khơi chập chùng.
Đêm May 6th 2012
----
QT said-
"Cơn bão lòng sẽ dữ dội và nguy hiểm hơn cả cơn bão tuyết ở vùng Đông bắc"
"Bạn đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi, tôi ghét bạn”
----
Ngọc Mai
QT said-
"Cơn bão lòng sẽ dữ dội và nguy hiểm hơn cả cơn bão tuyết ở vùng Đông bắc"
"Bạn đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi, tôi ghét bạn”
----
Ngọc Mai
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Bắc Mỹ ngày 21.6.2012
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
CHIỀU QUY NHƠN
Nhìn những chú còng vẽ hình lên cát
Mơ giấc tình vẽ cảnh bồng lai
Biển sóng rì rào gõ nhẹ lòng ai!
Thêm da diết chiều Quy Nhơn khát
Đứng ở quê mình, ta thành chàng lữ khách
Ngược dốc Mộng Cầm man mác hương trăng
Men giao lưu bén lửa kim bằng
Vui buồn rót tràn ly cảm xúc
Nhìn chú còng lơ ngơ bãi hè chen chúc
Sột soạt nỗi niềm lã chã lầu thơ
Chiều nghiêng nguyệt dạt vào bờ
Ta nghiêng đáy cốc lơ mơ tự tình…
Qui Nhơn 02.5.2012
Ngọc Mai
Ngọc Mai
Nhìn những chú còng vẽ hình lên cát
Mơ giấc tình vẽ cảnh bồng lai
Biển sóng rì rào gõ nhẹ lòng ai!
Thêm da diết chiều Quy Nhơn khát
Đứng ở quê mình, ta thành chàng lữ khách
Ngược dốc Mộng Cầm man mác hương trăng
Men giao lưu bén lửa kim bằng
Vui buồn rót tràn ly cảm xúc
Nhìn chú còng lơ ngơ bãi hè chen chúc
Sột soạt nỗi niềm lã chã lầu thơ
Chiều nghiêng nguyệt dạt vào bờ
Ta nghiêng đáy cốc lơ mơ tự tình…
Qui Nhơn 02.5.2012
Ngọc Mai
Ngọc Mai
©
Tác giả giữ bản quyền.
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Bắc Mỹ ngày 17.5.2012
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
VỀ NGUỒN
Non vòng trái đất khứ hồi
Rời mây Bắc Mỹ ôm trời Việt Nam
Sà vào lòng mẹ Hội An
Ngồi soi mái tóc sông Hàn người xưa
Pháo hoa ngày hội đang vừa
Tháng Tư phố cổ hương mưa ân tình
Nước trời hoa pháo lung linh
Hai đêm ôm trọn quê mình ngần năm
Lần này tôi được vào thăm
Mộ Hàn bên dốc Mộng Cầm mùa trăng
Gặp anh Bút Lửa xứ Hằng
Cùng người tri kỷ nhọc nhằn nghiệp thơ
Ra đi nặng nỗi mong chờ
Như dòng sông mãi lững lơ vọng nguồn
Trời cao bóng nguyệt trần truồng
Tôi ôm bóng nguyệt nghe buồn xót xa
Thân người lữ khách phương xa
Quê hương là bóng trăng ngà chở che…
Ngọc Mai
AI LÀ TA, TA LÀ AI?*
Ai là ta trên bồng lai Tiên cảnh?
Xuống đầu thai lai vãng chốn dương gian
Nhận kiếp sống lãng du nơi hạ giới
Ta tự hỏi mình ta chính là ai?!
Ba mươi năm nắn nót hình hài
Nay khôn lớn viễn du thành lãng tử
Đường làng, bạn quê nỗi niềm xa xứ
Duyên làm người chưa gởi phận nơi đây
Trời ban lệnh ta thành chàng lữ khách
Xuống trần gian thực hiện cuốn kinh trời (**)
Ta đọc hết mười ngàn trang quê mẹ
Mượn quê người du ngoạn những trang sau
Được làm người khổ ải gì đâu
Là thử thách phong trần nơi hạ giới.
Ai là ta trên bồng lai Thiên xứ?
Cõi phàm trần ta chính là ai!?
Ngọc Mai
----
(*) Chưa sinh ra ai là ta, được sinh ra rồi ta là ai!? Lời nói sư phụ Đức Đạt Lai Lạc Ma, khi ông còn là tam thái tử, nhận được lời nói này ông giác ngộ tu hành.
(**) Đời người như cuốn kinh viết sẳn, dày mỏng khác nhau, mỗi ngày mỗi trang đã định.
----
Non vòng trái đất khứ hồi
Rời mây Bắc Mỹ ôm trời Việt Nam
Sà vào lòng mẹ Hội An
Ngồi soi mái tóc sông Hàn người xưa
Pháo hoa ngày hội đang vừa
Tháng Tư phố cổ hương mưa ân tình
Nước trời hoa pháo lung linh
Hai đêm ôm trọn quê mình ngần năm
Lần này tôi được vào thăm
Mộ Hàn bên dốc Mộng Cầm mùa trăng
Gặp anh Bút Lửa xứ Hằng
Cùng người tri kỷ nhọc nhằn nghiệp thơ
Ra đi nặng nỗi mong chờ
Như dòng sông mãi lững lơ vọng nguồn
Trời cao bóng nguyệt trần truồng
Tôi ôm bóng nguyệt nghe buồn xót xa
Thân người lữ khách phương xa
Quê hương là bóng trăng ngà chở che…
Ngọc Mai
AI LÀ TA, TA LÀ AI?*
Ai là ta trên bồng lai Tiên cảnh?
Xuống đầu thai lai vãng chốn dương gian
Nhận kiếp sống lãng du nơi hạ giới
Ta tự hỏi mình ta chính là ai?!
Ba mươi năm nắn nót hình hài
Nay khôn lớn viễn du thành lãng tử
Đường làng, bạn quê nỗi niềm xa xứ
Duyên làm người chưa gởi phận nơi đây
Trời ban lệnh ta thành chàng lữ khách
Xuống trần gian thực hiện cuốn kinh trời (**)
Ta đọc hết mười ngàn trang quê mẹ
Mượn quê người du ngoạn những trang sau
Được làm người khổ ải gì đâu
Là thử thách phong trần nơi hạ giới.
Ai là ta trên bồng lai Thiên xứ?
Cõi phàm trần ta chính là ai!?
Ngọc Mai
----
(*) Chưa sinh ra ai là ta, được sinh ra rồi ta là ai!? Lời nói sư phụ Đức Đạt Lai Lạc Ma, khi ông còn là tam thái tử, nhận được lời nói này ông giác ngộ tu hành.
(**) Đời người như cuốn kinh viết sẳn, dày mỏng khác nhau, mỗi ngày mỗi trang đã định.
----
ĐƯA TANG
Một lần tiễn ai đi
Dòng đời như ngắn lại
Trời đất khách ngày đông
Cây trơ trụi, lạnh thấu xương người
Đưa Người về nơi an nghĩ
Nỗi buồn hiện rõ
Trên từng khuôn mặt người lưu vong
Đứng trên nghĩa trang xa xôi, hoang vắng
Mùi khói hương bay ai cầm đặng lòng mình
Trong lòng tôi ai hiểu thấu cho chăng?
Quê nhà, cô tôi cũng vừa mới mất
Trái tim tôi, phút giây này quặn thắt
Từng nỗi buồn vời vợi xa xăm
Khói mây hòa khói hương trầm
Lạc hồn ở nghĩa trang thầm nhớ cô
Con đang đứng trước nấm mồ,
Hương lòng gửi cõi hư vô tiễn Người.
05/3/2012
Ngọc Mai
©
Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật lại ngày 22.7.2015
.
Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Bắc Mỹ ngày 12.5.2012
Xin
Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet Khi
Trích Đăng Lại.
_______________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét