Home
» Thư viện thơ
» Không cứ tự trói nhau/ Không thể chết những con người thực chất/ ... - Thơ Trúc Thanh Tâm
Không cứ tự trói nhau/ Không thể chết những con người thực chất/ ... - Thơ Trúc Thanh Tâm
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
Tôi chợt nghĩ ra rằng
Mình bây giờ đang sống
Trong xã hội trớ trêu, gian lận
Mọi thứ trên đời đều có thể bán, mua
Ai bắt mình phải làm những điều trái ngược
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
KHÔNG CỨ TỰ TRÓI NHAU
Tôi chợt nghĩ ra rằng
Mình bây giờ đang sống
Trong xã hội trớ trêu, gian lận
Mọi thứ trên đời đều có thể bán, mua
Ai bắt mình phải làm những điều trái ngược
Khi cuộc sống là hạnh phúc, tự do
Nhưng phải cần
Đặt vào đó những đường biên
Cho lương tâm
Có từng ô bảng cấm
Sao cứ hoài xin lỗi lẫn nhau
Khi tự mình lệch hướng
Đừng nói hoài hai tiếng ăn năn !
Mới mẻ gì
Khi tự mình thay áo
Sự thật gì
Những lời nói khen, chê
Người lớn thích trẻ thơ
Bởi học hoài những thật thà của nó
Trẻ con không tráo trở
Người lớn học được khôn
Nên đánh đổ lương tâm không ngần ngại!
Tôi bây giờ đã nghĩ
Mình sống thật, dễ không
Hãy hoan hô bao tấm lòng dũng cảm
Những chân chính con tim
Khi họ chưa bao giờ nản
Vẫn vươn tới cuộc đời
Và, không cứ tự trói nhau!
Trúc Thanh Tâm
KHÔNG THỂ CHẾT
NHỮNG CON NGƯỜI THỰC CHẤT
Không thể thiếu những cội nguồn dân tộc
Không thể thiếu chất nhựa trong cây
Không thể thiếu những con tim và khối óc
Đã đấu tranh, nuôi dưỡng thế hệ nầy!
Không thể để vườn hoa đầy cỏ dại
Không thể để tàn cây che nắng mặt trời
Phải sống với cuộc đời bằng tuổi trẻ
Cho nụ cười nở mãi những bờ môi!
Không thể thiếu những tình yêu nồng cháy
Không thể thiếu tình người dù hạnh phúc, thương đau
Không thể ví cuộc đời như tặng phẩm
Đem trưng bày và biếu xén lẫn nhau!
Không thể thiếu lòng nhân và chất xám
Hãy yêu người như thuở mới yêu nhau
Không thể chết những con người thực chất
Cho bây giờ và cho cả mai sau!
Trúc Thanh Tâm
BỐN MÙA TINH KHÔI
Như chim én thả mùa xuân
Ta ôm trời đất, tình lăn lăn tròn
Em còn ửng đỏ đỉnh non
Ta bơi qua khúc sông son ngọt ngào!
Ve sầu ngân điệu ca dao
Trường xưa, bạn cũ chảy vào nhớ thương
Níu cành phượng vĩ mà buồn
Em mười tám, nhớ ta còn hai mươi!
Chụm đầu, hứng giọt mưa rơi
Trái tim bổi hổi mới thời chạm nhau
Nụ cười té giếng lao xao
Hương thu như thể chiêm bao ngập hồn!
Nửa mùa giá rét cô đơn
Dòng sông thơ ấu chảy mòn lối quen
Hương thầm mở cửa đường tim
Hoa cô độc, bướm mình ênh, hẹn hò!
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 26.4.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Mình bây giờ đang sống
Trong xã hội trớ trêu, gian lận
Mọi thứ trên đời đều có thể bán, mua
Ai bắt mình phải làm những điều trái ngược
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Kỷ niệm chương "Vì sự nghiệp văn học nghệ thuật Việt Nam"
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
KHÔNG CỨ TỰ TRÓI NHAU
Tôi chợt nghĩ ra rằng
Mình bây giờ đang sống
Trong xã hội trớ trêu, gian lận
Mọi thứ trên đời đều có thể bán, mua
Ai bắt mình phải làm những điều trái ngược
Khi cuộc sống là hạnh phúc, tự do
Nhưng phải cần
Đặt vào đó những đường biên
Cho lương tâm
Có từng ô bảng cấm
Sao cứ hoài xin lỗi lẫn nhau
Khi tự mình lệch hướng
Đừng nói hoài hai tiếng ăn năn !
Mới mẻ gì
Khi tự mình thay áo
Sự thật gì
Những lời nói khen, chê
Người lớn thích trẻ thơ
Bởi học hoài những thật thà của nó
Trẻ con không tráo trở
Người lớn học được khôn
Nên đánh đổ lương tâm không ngần ngại!
Tôi bây giờ đã nghĩ
Mình sống thật, dễ không
Hãy hoan hô bao tấm lòng dũng cảm
Những chân chính con tim
Khi họ chưa bao giờ nản
Vẫn vươn tới cuộc đời
Và, không cứ tự trói nhau!
Trúc Thanh Tâm
KHÔNG THỂ CHẾT
NHỮNG CON NGƯỜI THỰC CHẤT
Không thể thiếu những cội nguồn dân tộc
Không thể thiếu chất nhựa trong cây
Không thể thiếu những con tim và khối óc
Đã đấu tranh, nuôi dưỡng thế hệ nầy!
Không thể để vườn hoa đầy cỏ dại
Không thể để tàn cây che nắng mặt trời
Phải sống với cuộc đời bằng tuổi trẻ
Cho nụ cười nở mãi những bờ môi!
Không thể thiếu những tình yêu nồng cháy
Không thể thiếu tình người dù hạnh phúc, thương đau
Không thể ví cuộc đời như tặng phẩm
Đem trưng bày và biếu xén lẫn nhau!
Không thể thiếu lòng nhân và chất xám
Hãy yêu người như thuở mới yêu nhau
Không thể chết những con người thực chất
Cho bây giờ và cho cả mai sau!
Trúc Thanh Tâm
BỐN MÙA TINH KHÔI
Như chim én thả mùa xuân
Ta ôm trời đất, tình lăn lăn tròn
Em còn ửng đỏ đỉnh non
Ta bơi qua khúc sông son ngọt ngào!
Ve sầu ngân điệu ca dao
Trường xưa, bạn cũ chảy vào nhớ thương
Níu cành phượng vĩ mà buồn
Em mười tám, nhớ ta còn hai mươi!
Chụm đầu, hứng giọt mưa rơi
Trái tim bổi hổi mới thời chạm nhau
Nụ cười té giếng lao xao
Hương thu như thể chiêm bao ngập hồn!
Nửa mùa giá rét cô đơn
Dòng sông thơ ấu chảy mòn lối quen
Hương thầm mở cửa đường tim
Hoa cô độc, bướm mình ênh, hẹn hò!
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 26.4.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét