Chùm thơ “Thất Sơn huyền thoại” của Trúc Thanh Tâm
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
Em từ chén ngọc đánh rơi
Xuống đồi Tức Dụp, cứ ngồi chờ trăng
Phụng Hoàng, điện Kín hóa thân
Gặp ta để mối nợ trần vấn vương!
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
THẤT SƠN HUYỀN THOẠI
Em từ chén ngọc đánh rơi
Xuống đồi Tức Dụp, cứ ngồi chờ trăng
Phụng Hoàng, điện Kín hóa thân
Gặp ta để mối nợ trần vấn vương!
Ngũ Hồ, đêm vẫn mờ sương
Ta vờ quên mất nỗi buồn đang rơi
Em nghe trộm tiếng ai cười
Từ trong ký ức vọng lời tri âm!
Long hoa bảy sắc phù vân
Thuyền em như đã đến gần bến mơ
Ta nhìn Thiên Cấm trăng tơ
Dáng em lồ lộ bài thơ diệu kỳ!
Rượu trần ai, cứ nâng ly
Để cho đời vẫn còn si dại đời
Thủy Đài dao động, tình ơi
Thì ra tất cả để rồi, đáng yêu!
Hang Dơi, mỏi mắt trông theo
Đêm reo tiếng vạc, em reo tiếng lòng
Ngọa Long, mười điện nhớ mong
Em như chim sáo sổ lồng về đây!
Dòng đời trong, đục vói tay
Liên Hoa, nở ngát tầng mây chập chùng
Chờ nhau một kiếp tương phùng
Chia nhau nắng, gió, biển, rừng, núi xưa!
Trần gian đẹp lạ lùng chưa
Chiều nay, Anh Vũ nhìn mưa nhói lòng
Sông dài nối biển mênh mông
Nghe mùi rạ cháy, khói đồng nhớ quê!
Trúc Thanh Tâm
CHO HƯƠNG CÒN MÃI
BAY THEO GIÓ
Trái tim còn đập, ta còn sống
Nên vẫn đam mê vẫn yêu đời
Như con sông chảy, vầng trăng sáng
Khề khà bằng hữu lý sự chơi!
Can qua thấy vậy mà truyền kiếp
Đất lành chim đậu, dựng non sông
Mồ hôi, máu đổ và nước mắt
Đánh giặc ngoài, thù có giặc trong!
Ta đốt ngọn đèn tìm chữ nghĩa
Học cái khôn bỏ bớt cái ngu
Cho hương còn mãi bay theo gió
Khi đời ta cộng lẫn trong trừ!
Ta hụt hơi trên đường vạn dặm
Đói nghèo, lụt lội bám vây quanh
Công danh, bổng lộc trên trời rớt
Thì cứ xem như chuyện dỗ dành!
Ta thoát hồn ta về cố xứ
Nhập đời em thơm mộng dưới hoa
Tình tứ reo hò, em thắng trận
Tù binh nầy, một trái tim ta!
Tung hoành nhiều lúc ta túng quẩn
Thánh thần chưa biết đã thẳng ngay
Nên tự nhủ lòng và an ủi
Đời lắm trò khóc mướn, thương vay!
Thôi cứ biết yêu và biết sống
Văn chương hư thực chuyện cỏn con
Thế sự viết hoài chưa hết mực
Lạc hậu như ngày hai bữa cơm!
Trúc Thanh Tâm
THƠ TẶNG BẰNG HỮU
Bạn thuở học trò, tính ra nhiều lắm
Học để sinh tồn cho cả tương lai
Nhưng chí hướng của mỗi người mỗi khác
Dù bao lần cùng mâm nhậu, biết sa!
Bẵng thời gian, ít khi gặp nữa
Bạn biệt tăm, bạn ở lại thị thành
Bỏ áo học trò vươn theo lý tưởng
Và cũng một thời hừng hực đấu tranh!
Ta thấy cuộc đời sớm nhiều phiền phức
Đến cả thời gian tóc cũng pha sương
Phải thực tế cho lòng mình thanh thản
Để lương tâm, tim còn đập yêu thương!
Bạn của ngày xưa, bây giờ ít lắm
Đếm trên tay, già khú hết rồi
Dòng phù thế bồng bềnh nhân quả
Từ bi lúc nào, dòng mực còn trôi!
Mấy chục năm qua như đang thấp thoáng
Bạn sống ít khi, bạn chết gặp hoài
Bởi thân xác đã trộn pha vào đất
Cho quê hương nầy, cây lá xanh tươi!
Trúc Thanh Tâm
CHỐN XƯA
Ngày xuống, nắng trườn qua kẽ lá
Gió đi bộ mỏi gót chân son
Ta nghe giờ giấc đang di động
Chim nhắc giùm ta một khúc buồn!
Ta đứng bên nầy con sông lở
Nhà em ngó mặt phía bãi bồi
Vậy mà, ta vẫn chưa qua được
Dõi mắt hoài đám lục bình trôi!
Bữa đám giỗ sang nhà thằng bạn
Ta giật mình, em cũng đến đây
Áo tím bà ba, bờ tóc mượt
Cuốn hồn ta, gói hết tình si!
Hơn bảy năm rồi ta lưu lạc
Chưa lần thăm lại một góc quê
Nhớ doi, nhớ vịnh mùa nước rút
Lở buốt trong ta phượng đỏ hè!
Năm ngoái, ta về thăm quê ngoại
Buồn xưa chưa tắt tới buồn nay
Cậu nói, con nhỏ gì bên ấy
Tết về chơi, gởi cháu cái nầy!
Quỳnh ngát hương thơm, trời trở gió
Bên hè dế gáy điệu nam ai
Tiếng vạc như đời em lẽ bóng
Xin ngậm ngùi cho mối tình phai!
Nếm trải giang hồ dừng chân lại
Ta cắm sào sâu để biết quên
Những chuyến phà xưa đâu còn nữa
Cầu ngang rồi, bên ấy không em!
Tình hỡi, một đời ta xin lỗi
Riêng với ta, em vẫn là trăng
Xin cảm ơn tình yêu giú ép
Chín mà chua nhớ đến kẽ răng!
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 19.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Xuống đồi Tức Dụp, cứ ngồi chờ trăng
Phụng Hoàng, điện Kín hóa thân
Gặp ta để mối nợ trần vấn vương!
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Kỷ niệm chương "Vì sự nghiệp văn học nghệ thuật Việt Nam"
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
THẤT SƠN HUYỀN THOẠI
Em từ chén ngọc đánh rơi
Xuống đồi Tức Dụp, cứ ngồi chờ trăng
Phụng Hoàng, điện Kín hóa thân
Gặp ta để mối nợ trần vấn vương!
Ngũ Hồ, đêm vẫn mờ sương
Ta vờ quên mất nỗi buồn đang rơi
Em nghe trộm tiếng ai cười
Từ trong ký ức vọng lời tri âm!
Long hoa bảy sắc phù vân
Thuyền em như đã đến gần bến mơ
Ta nhìn Thiên Cấm trăng tơ
Dáng em lồ lộ bài thơ diệu kỳ!
Rượu trần ai, cứ nâng ly
Để cho đời vẫn còn si dại đời
Thủy Đài dao động, tình ơi
Thì ra tất cả để rồi, đáng yêu!
Hang Dơi, mỏi mắt trông theo
Đêm reo tiếng vạc, em reo tiếng lòng
Ngọa Long, mười điện nhớ mong
Em như chim sáo sổ lồng về đây!
Dòng đời trong, đục vói tay
Liên Hoa, nở ngát tầng mây chập chùng
Chờ nhau một kiếp tương phùng
Chia nhau nắng, gió, biển, rừng, núi xưa!
Trần gian đẹp lạ lùng chưa
Chiều nay, Anh Vũ nhìn mưa nhói lòng
Sông dài nối biển mênh mông
Nghe mùi rạ cháy, khói đồng nhớ quê!
Trúc Thanh Tâm
CHO HƯƠNG CÒN MÃI
BAY THEO GIÓ
Trái tim còn đập, ta còn sống
Nên vẫn đam mê vẫn yêu đời
Như con sông chảy, vầng trăng sáng
Khề khà bằng hữu lý sự chơi!
Can qua thấy vậy mà truyền kiếp
Đất lành chim đậu, dựng non sông
Mồ hôi, máu đổ và nước mắt
Đánh giặc ngoài, thù có giặc trong!
Ta đốt ngọn đèn tìm chữ nghĩa
Học cái khôn bỏ bớt cái ngu
Cho hương còn mãi bay theo gió
Khi đời ta cộng lẫn trong trừ!
Ta hụt hơi trên đường vạn dặm
Đói nghèo, lụt lội bám vây quanh
Công danh, bổng lộc trên trời rớt
Thì cứ xem như chuyện dỗ dành!
Ta thoát hồn ta về cố xứ
Nhập đời em thơm mộng dưới hoa
Tình tứ reo hò, em thắng trận
Tù binh nầy, một trái tim ta!
Tung hoành nhiều lúc ta túng quẩn
Thánh thần chưa biết đã thẳng ngay
Nên tự nhủ lòng và an ủi
Đời lắm trò khóc mướn, thương vay!
Thôi cứ biết yêu và biết sống
Văn chương hư thực chuyện cỏn con
Thế sự viết hoài chưa hết mực
Lạc hậu như ngày hai bữa cơm!
Trúc Thanh Tâm
THƠ TẶNG BẰNG HỮU
Bạn thuở học trò, tính ra nhiều lắm
Học để sinh tồn cho cả tương lai
Nhưng chí hướng của mỗi người mỗi khác
Dù bao lần cùng mâm nhậu, biết sa!
Bẵng thời gian, ít khi gặp nữa
Bạn biệt tăm, bạn ở lại thị thành
Bỏ áo học trò vươn theo lý tưởng
Và cũng một thời hừng hực đấu tranh!
Ta thấy cuộc đời sớm nhiều phiền phức
Đến cả thời gian tóc cũng pha sương
Phải thực tế cho lòng mình thanh thản
Để lương tâm, tim còn đập yêu thương!
Bạn của ngày xưa, bây giờ ít lắm
Đếm trên tay, già khú hết rồi
Dòng phù thế bồng bềnh nhân quả
Từ bi lúc nào, dòng mực còn trôi!
Mấy chục năm qua như đang thấp thoáng
Bạn sống ít khi, bạn chết gặp hoài
Bởi thân xác đã trộn pha vào đất
Cho quê hương nầy, cây lá xanh tươi!
Trúc Thanh Tâm
CHỐN XƯA
Ngày xuống, nắng trườn qua kẽ lá
Gió đi bộ mỏi gót chân son
Ta nghe giờ giấc đang di động
Chim nhắc giùm ta một khúc buồn!
Ta đứng bên nầy con sông lở
Nhà em ngó mặt phía bãi bồi
Vậy mà, ta vẫn chưa qua được
Dõi mắt hoài đám lục bình trôi!
Bữa đám giỗ sang nhà thằng bạn
Ta giật mình, em cũng đến đây
Áo tím bà ba, bờ tóc mượt
Cuốn hồn ta, gói hết tình si!
Hơn bảy năm rồi ta lưu lạc
Chưa lần thăm lại một góc quê
Nhớ doi, nhớ vịnh mùa nước rút
Lở buốt trong ta phượng đỏ hè!
Năm ngoái, ta về thăm quê ngoại
Buồn xưa chưa tắt tới buồn nay
Cậu nói, con nhỏ gì bên ấy
Tết về chơi, gởi cháu cái nầy!
Quỳnh ngát hương thơm, trời trở gió
Bên hè dế gáy điệu nam ai
Tiếng vạc như đời em lẽ bóng
Xin ngậm ngùi cho mối tình phai!
Nếm trải giang hồ dừng chân lại
Ta cắm sào sâu để biết quên
Những chuyến phà xưa đâu còn nữa
Cầu ngang rồi, bên ấy không em!
Tình hỡi, một đời ta xin lỗi
Riêng với ta, em vẫn là trăng
Xin cảm ơn tình yêu giú ép
Chín mà chua nhớ đến kẽ răng!
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 19.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét