Chùm thơ “Châu Đốc một tình yêu” của Trúc Thanh Tâm
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù!
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
CHÂU ĐỐC MỘT TÌNH YÊU
Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù!
Quê lụa Tân Châu, mùa xuân khép nép
Bỗng thèm thương màu áo tím sen bay
Và lòng anh ngập tràn mơ ước cũ
Buổi ban đầu, tay chẳng muốn rời tay!
Quán bến tàu, ngụm cà phê đăng đắng
Bay qua tay sợi khói thuốc treo hồn
Bạn bè nhớ, quên đầy trong ngăn kéo
Nhìn cuộc đời cứ bàng bạc như sương!
Chuông giáo đường ngân vang vào nỗi nhớ
Dõi mắt nhìn, biền biệt những chốn xưa
Trên ngã rẽ, khi buồn,vui đối mặt
Nói bao giờ cho hết chuyện nắng, mưa!
Anh với em, ân tình cùng chia sẻ
Vườn ái ân, ngày tháng lạ đâm chồi
Mở cánh cửa cho lòng nghe chim hót
Đời dẫu gì, cũng đáng sống em ơi!
Trúc Thanh Tâm
CÁM ƠN ĐỜI CÒN SỰ THẬT
Đời cho ta vay nhiều lắm
Tình yêu, danh lợi, khổ đau
Kiếp nầy, ta xin mắc nợ
Vốn, lời trả ở kiếp sau!
Mẹ, cha nuôi ta khôn lớn
Cắm sào mới biết sông sâu
Ta làm thơ tặng người lạ
Bao giờ tặng mẹ cha đâu!
Trên đời, sống không bè bạn
Như là ở tù chung thân
Trên đời, sống không yêu được
Như chết lấy gì ăn năn!
Cám ơn đời còn sự thật
Cám ơn những con thiêu thân
Chúng ta đang điên hay tỉnh
Nói, làm trái với lương tâm!
Vui sao, nhìn mai nở rộ
Buồn sao, nhìn lá vàng rơi
Cám ơn em còn dòng lệ
Khóc nhau dẫu lệch góc đời!
Trúc Thanh Tâm
QUA CỔNG TRỜI TAM ĐẢO
Cổng trời hôm nay mở cửa
Đi chơi một chuyến, giải sầu
Cõi tiên có gì hấp dẫn
Xem trời thay đổi tới đâu!
Cung quảng bữa nay cúp điện
Ngọc hoàng bày tiệc ngoài sân
Tiên nữ tươi cười đón khách
Kính mời nghệ sĩ, trần gian!
Thân tình chớ nên khách sáo
Chúng ta đã hiểu nhau rồi
Các em cứ ngồi xen kẻ
Nhậu rồi, hát xướng cho vui!
Thiên đình khác xưa lắm nhé
Ráng theo thời cuộc, thôi mà
Ngọc ngà, đáng yêu đến thế
Vậy mà, ế cả đời hoa!
Nhiều lúc thấy mình đuối sức
May mà, trời chẳng thay ngôi
Phàm trần, nếu bình yên vậy
Dân tui, giàu sụ hết rồi!
Trên, dưới hiểu nhau không dễ
Hơn nhau chỉ có cái đầu
Ngu, dốt muốn làm thần, thánh
Nên còn hoài những biển dâu!
Cám ơn, giã từ Ngọc đế
Chúc cho Thiên quốc mạnh, giàu
Chúc lành, tài hoa Việt quốc
Ngẫm đời, ta thấy lòng đau!
Trúc Thanh Tâm
NỖI ĐAU ĐÂU DỄ PHÔI PHA
Người có thể không buồn và không khóc
Nhưng nỗi đau thì đâu dễ phôi pha
Thơ chưa chắc vá hồn ta lành được
Khi tim mình còn những chuỗi phong ba!
Người quên chưa hay người đang cố nhớ
Mà lệ còn xen kẻ với mưa rơi
Ta thú thật, đoạn tình đi chưa hết
Đừng nói chi hẹn đến cuối chân trời!
Khi chớm yêu, viết hoài thơm trang giấy
Khi yêu rồi, tình chật cả trái tim
Và ai đó, vô tình hay cố ý
Thả bùa yêu rơi theo ánh trăng chìm!
Người thổn thức, vết thương còn rươm rướm
Vá lành không thì chỉ có ai kia
Bởi cho, nhận cả hai đều nghịch lý
Khi đường yêu mất dấu ngã quẹo về!
Trúc Thanh Tâm
TRÁI YÊU CHÍN BÓI
Xin chị đừng gọi tôi bằng em
Cho tháng ngày dài, dài thêm mòn mỏi
Lời yêu chị, tôi chưa hề gian dối
Trong lòng tôi, chỉ có chị là riêng
Xin chị đừng gọi tôi bằng em
Để tôi thấy nỗi buồn trong mắt chị
Tóc chị xõa, kéo hồn tôi huyền bí
Đêm sẽ tàn trong khói thuốc miên man
Xin chị đừng gọi tôi bằng em
Khi tôi biết, chị yêu tôi nhiều lắm
Chị cố nén tình mình trong câm lặng
Là vô tình giết chết cả đời nhau
Thời gian buồn dỗ ngọt trái tim đau
Tình đầu đời, trái yêu chín bói
Tôi yêu chị nào đâu có tội
Chị dối lòng lệ tuyệt vọng tràn môi
Tình yêu làm gì có tuổi, chị ơi!
Trúc Thanh Tâm
TÌNH YÊU KHÔNG TUỔI
Quen nhau gọi theo tuổi tác
Chú, cháu nhưng mà người dưng
Thế gian còn nhiều ngang trái
Lửa yêu ngầm cháy không chừng!
Cháu ngồi mắt buồn rười rượi
Chú nhìn vạt nắng chiều rơi
Con chim vô tình lảnh lót
Không gian nín lặng tuyệt vời!
Trên con đường dài gió nhẹ
Hai người chẳng nói điều chi
Có chiếc lá vàng rơi xuống
Trái tim như muốn nói gì!
Có lẽ tình yêu là thế
Luôn là bí ẩn vây quanh
Có lẽ yêu nhau cũng thế
Luôn ghen, cất giấu, để dành!
Cám ơn tình yêu không tuổi
Ngại ngùng cứ gọi bằng tên
Cám ơn nỗi đau yêu dấu
Xa rồi cứ gọi bằng quên!
Trúc Thanh Tâm
ẤM MÃI LỜI RU
Giữ trong đời cái chân chất yêu thương
Như gió chiều quê ôm lời ru mát rượi
Mẹ ta đó bộn bề trăm nỗi
Áo sờn vai nuôi ta lớn nên người!
Tôi vào đời lời ru mãi trong tôi
Thêm nghị lực trên bước đường đi tới
Tôi xa xứ mang lời ru chan chứa
Chợt bùi ngùi nhớ dáng mẹ già nua!
Lời mẹ ru đâu dễ phôi pha
Dẫu vết cắt thời gian làm tim tôi rỉ máu
Lời mẹ ru vượt ngàn giông bão
Đưa ta qua bến ấm cuộc đời!
Dẫn ta vào thời thơ ấu rong chơi
Để bay đến khoảng trời xanh mơ ước
Lời mẹ ru đồng lúa hương bát ngát
Tôi say sưa tắm mát nước sông đầy!
Chiếc cầu tre, vườn trái, cánh cò bay
Yêu biết mấy làng quê, chiều vương sợi khói
Men lối nhỏ vào đời, tôi chưa mỏi
Mỗi bước chân như dán chặt lời ru!
Đất nước ta qua hết cuộc mây mù
Đêm trăng sáng, giọng hò ai dìu dặt
Câu vọng cổ muồi tai ngây ngất
Không gian chìm trong nỗi nhớ chơi vơi!
Tôi nên người, nhớ mãi thuở nằm nôi
Dòng sữa mẹ chạy đều trong cơ thể
Hạnh phúc nhất khi mình còn mẹ
Được nghe lời trìu mến của cha!
Yêu quê hương, tình xứ sở, ruột rà
Bên ngôi trường nhỏ vang vang lời trẻ
Tôi nhìn lại tuổi thơ mình để nhớ
Lời ru buồn vượt mãi với thời gian!
Trúc Thanh Tâm
CÂY HẠNH PHÚC BÊN ĐỜI
Mưa tháng chạp mà lòng ta ứa lệ
Hỡi, người tình trứng mỏng của ta ơi
Ôi, đẹp quá trong màn sương hư ảo
Ta biết ta thêm thân phận làm người!
Mớ chữ nghĩa thầy trao từ dạo đó
Đủ cho ta kiến thức giữa đời thường
Đủ trả lời em tháng năm tình ái
Đủ biết mình còn có quê hương!
Huyền diệu quá khi vầng trăng lơ lửng
Gió giao tình trên da thịt mây chao
Ta cúi xuống hôn em vào muôn thuở
Giọt trăng vàng mắc cạn giữa đời nhau!
Ta đã trồng bên đời cây hạnh phúc
Suốt bốn mùa hoa trái cứ tự do
Em thấy không, quê hương mình đẹp lắm
Rừng, biển, núi, sông, đồng ruộng rợp cánh cò!
Chưa hết yêu nên còn thích sống
Hiểu thế nhân bảy nổi ba chìm
Đi từng nơi lắng nghe đất thở
Nhìn mặt người để thấy anh em!
Ta thương đời dẫu còn vay trả
Có vui không con mèo nhỏ của ta ơi
Ta nói thật, hết đời chưa trả nổi
Món nợ tình dai dẳng đến tàn hơi!
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 11.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù!
Thông tin cá nhân: (VanDanVietNet)
Tác giả Trúc Thanh Tâm
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Sinh năm 21.8.1949, tại Long Mỹ (Cần Thơ)
Quê gốc Cà Mau
Làm thơ, viết văn đăng báo, tạp chí từ năm 1964.
Kỷ niệm chương "Vì sự nghiệp văn học nghệ thuật Việt Nam"
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
Địa chỉ: 287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú,
phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)
Blog cá nhân: blogtiengviet.net/tructhanhtam
Điện Thoại: 0903 643 751
Email: tructhanhtaam@yahoo.com
_____
Trúc Thanh Tâm
CHÂU ĐỐC MỘT TÌNH YÊU
Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù!
Quê lụa Tân Châu, mùa xuân khép nép
Bỗng thèm thương màu áo tím sen bay
Và lòng anh ngập tràn mơ ước cũ
Buổi ban đầu, tay chẳng muốn rời tay!
Quán bến tàu, ngụm cà phê đăng đắng
Bay qua tay sợi khói thuốc treo hồn
Bạn bè nhớ, quên đầy trong ngăn kéo
Nhìn cuộc đời cứ bàng bạc như sương!
Chuông giáo đường ngân vang vào nỗi nhớ
Dõi mắt nhìn, biền biệt những chốn xưa
Trên ngã rẽ, khi buồn,vui đối mặt
Nói bao giờ cho hết chuyện nắng, mưa!
Anh với em, ân tình cùng chia sẻ
Vườn ái ân, ngày tháng lạ đâm chồi
Mở cánh cửa cho lòng nghe chim hót
Đời dẫu gì, cũng đáng sống em ơi!
Trúc Thanh Tâm
CÁM ƠN ĐỜI CÒN SỰ THẬT
Đời cho ta vay nhiều lắm
Tình yêu, danh lợi, khổ đau
Kiếp nầy, ta xin mắc nợ
Vốn, lời trả ở kiếp sau!
Mẹ, cha nuôi ta khôn lớn
Cắm sào mới biết sông sâu
Ta làm thơ tặng người lạ
Bao giờ tặng mẹ cha đâu!
Trên đời, sống không bè bạn
Như là ở tù chung thân
Trên đời, sống không yêu được
Như chết lấy gì ăn năn!
Cám ơn đời còn sự thật
Cám ơn những con thiêu thân
Chúng ta đang điên hay tỉnh
Nói, làm trái với lương tâm!
Vui sao, nhìn mai nở rộ
Buồn sao, nhìn lá vàng rơi
Cám ơn em còn dòng lệ
Khóc nhau dẫu lệch góc đời!
Trúc Thanh Tâm
QUA CỔNG TRỜI TAM ĐẢO
Cổng trời hôm nay mở cửa
Đi chơi một chuyến, giải sầu
Cõi tiên có gì hấp dẫn
Xem trời thay đổi tới đâu!
Cung quảng bữa nay cúp điện
Ngọc hoàng bày tiệc ngoài sân
Tiên nữ tươi cười đón khách
Kính mời nghệ sĩ, trần gian!
Thân tình chớ nên khách sáo
Chúng ta đã hiểu nhau rồi
Các em cứ ngồi xen kẻ
Nhậu rồi, hát xướng cho vui!
Thiên đình khác xưa lắm nhé
Ráng theo thời cuộc, thôi mà
Ngọc ngà, đáng yêu đến thế
Vậy mà, ế cả đời hoa!
Nhiều lúc thấy mình đuối sức
May mà, trời chẳng thay ngôi
Phàm trần, nếu bình yên vậy
Dân tui, giàu sụ hết rồi!
Trên, dưới hiểu nhau không dễ
Hơn nhau chỉ có cái đầu
Ngu, dốt muốn làm thần, thánh
Nên còn hoài những biển dâu!
Cám ơn, giã từ Ngọc đế
Chúc cho Thiên quốc mạnh, giàu
Chúc lành, tài hoa Việt quốc
Ngẫm đời, ta thấy lòng đau!
Trúc Thanh Tâm
NỖI ĐAU ĐÂU DỄ PHÔI PHA
Người có thể không buồn và không khóc
Nhưng nỗi đau thì đâu dễ phôi pha
Thơ chưa chắc vá hồn ta lành được
Khi tim mình còn những chuỗi phong ba!
Người quên chưa hay người đang cố nhớ
Mà lệ còn xen kẻ với mưa rơi
Ta thú thật, đoạn tình đi chưa hết
Đừng nói chi hẹn đến cuối chân trời!
Khi chớm yêu, viết hoài thơm trang giấy
Khi yêu rồi, tình chật cả trái tim
Và ai đó, vô tình hay cố ý
Thả bùa yêu rơi theo ánh trăng chìm!
Người thổn thức, vết thương còn rươm rướm
Vá lành không thì chỉ có ai kia
Bởi cho, nhận cả hai đều nghịch lý
Khi đường yêu mất dấu ngã quẹo về!
Trúc Thanh Tâm
TRÁI YÊU CHÍN BÓI
Xin chị đừng gọi tôi bằng em
Cho tháng ngày dài, dài thêm mòn mỏi
Lời yêu chị, tôi chưa hề gian dối
Trong lòng tôi, chỉ có chị là riêng
Xin chị đừng gọi tôi bằng em
Để tôi thấy nỗi buồn trong mắt chị
Tóc chị xõa, kéo hồn tôi huyền bí
Đêm sẽ tàn trong khói thuốc miên man
Xin chị đừng gọi tôi bằng em
Khi tôi biết, chị yêu tôi nhiều lắm
Chị cố nén tình mình trong câm lặng
Là vô tình giết chết cả đời nhau
Thời gian buồn dỗ ngọt trái tim đau
Tình đầu đời, trái yêu chín bói
Tôi yêu chị nào đâu có tội
Chị dối lòng lệ tuyệt vọng tràn môi
Tình yêu làm gì có tuổi, chị ơi!
Trúc Thanh Tâm
TÌNH YÊU KHÔNG TUỔI
Quen nhau gọi theo tuổi tác
Chú, cháu nhưng mà người dưng
Thế gian còn nhiều ngang trái
Lửa yêu ngầm cháy không chừng!
Cháu ngồi mắt buồn rười rượi
Chú nhìn vạt nắng chiều rơi
Con chim vô tình lảnh lót
Không gian nín lặng tuyệt vời!
Trên con đường dài gió nhẹ
Hai người chẳng nói điều chi
Có chiếc lá vàng rơi xuống
Trái tim như muốn nói gì!
Có lẽ tình yêu là thế
Luôn là bí ẩn vây quanh
Có lẽ yêu nhau cũng thế
Luôn ghen, cất giấu, để dành!
Cám ơn tình yêu không tuổi
Ngại ngùng cứ gọi bằng tên
Cám ơn nỗi đau yêu dấu
Xa rồi cứ gọi bằng quên!
Trúc Thanh Tâm
ẤM MÃI LỜI RU
Giữ trong đời cái chân chất yêu thương
Như gió chiều quê ôm lời ru mát rượi
Mẹ ta đó bộn bề trăm nỗi
Áo sờn vai nuôi ta lớn nên người!
Tôi vào đời lời ru mãi trong tôi
Thêm nghị lực trên bước đường đi tới
Tôi xa xứ mang lời ru chan chứa
Chợt bùi ngùi nhớ dáng mẹ già nua!
Lời mẹ ru đâu dễ phôi pha
Dẫu vết cắt thời gian làm tim tôi rỉ máu
Lời mẹ ru vượt ngàn giông bão
Đưa ta qua bến ấm cuộc đời!
Dẫn ta vào thời thơ ấu rong chơi
Để bay đến khoảng trời xanh mơ ước
Lời mẹ ru đồng lúa hương bát ngát
Tôi say sưa tắm mát nước sông đầy!
Chiếc cầu tre, vườn trái, cánh cò bay
Yêu biết mấy làng quê, chiều vương sợi khói
Men lối nhỏ vào đời, tôi chưa mỏi
Mỗi bước chân như dán chặt lời ru!
Đất nước ta qua hết cuộc mây mù
Đêm trăng sáng, giọng hò ai dìu dặt
Câu vọng cổ muồi tai ngây ngất
Không gian chìm trong nỗi nhớ chơi vơi!
Tôi nên người, nhớ mãi thuở nằm nôi
Dòng sữa mẹ chạy đều trong cơ thể
Hạnh phúc nhất khi mình còn mẹ
Được nghe lời trìu mến của cha!
Yêu quê hương, tình xứ sở, ruột rà
Bên ngôi trường nhỏ vang vang lời trẻ
Tôi nhìn lại tuổi thơ mình để nhớ
Lời ru buồn vượt mãi với thời gian!
Trúc Thanh Tâm
CÂY HẠNH PHÚC BÊN ĐỜI
Mưa tháng chạp mà lòng ta ứa lệ
Hỡi, người tình trứng mỏng của ta ơi
Ôi, đẹp quá trong màn sương hư ảo
Ta biết ta thêm thân phận làm người!
Mớ chữ nghĩa thầy trao từ dạo đó
Đủ cho ta kiến thức giữa đời thường
Đủ trả lời em tháng năm tình ái
Đủ biết mình còn có quê hương!
Huyền diệu quá khi vầng trăng lơ lửng
Gió giao tình trên da thịt mây chao
Ta cúi xuống hôn em vào muôn thuở
Giọt trăng vàng mắc cạn giữa đời nhau!
Ta đã trồng bên đời cây hạnh phúc
Suốt bốn mùa hoa trái cứ tự do
Em thấy không, quê hương mình đẹp lắm
Rừng, biển, núi, sông, đồng ruộng rợp cánh cò!
Chưa hết yêu nên còn thích sống
Hiểu thế nhân bảy nổi ba chìm
Đi từng nơi lắng nghe đất thở
Nhìn mặt người để thấy anh em!
Ta thương đời dẫu còn vay trả
Có vui không con mèo nhỏ của ta ơi
Ta nói thật, hết đời chưa trả nổi
Món nợ tình dai dẳng đến tàn hơi!
Trúc Thanh Tâm
Trúc Thanh Tâm
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Châu Đốc ngày 11.3.2013
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét